Chương trước
Chương sau
Ở bên này, Sở Huyên lại đứng lên, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn chiến đài, tim đau như bị từng mũi kim châm, như thể người quan trọng nhất của cô sẽ biến mất trên thế giới vào giây tiếp theo vậy.

“Quỳ xuống cầu xin có thể ta sẽ cho hắn toàn thây”, lúc này giọng nói u ám của Thành Côn lại vang vọng khắp khán đài.

“Ông…”, lời này của Thành Côn khuấy động ba tầng sóng, người của Hằng Nhạc Tông đồng loạt đứng bật dậy, trong mắt là sát khí không thể kiềm chế.

Nhìn thấy sát khí trong mắt mấy người Dương Đỉnh Thiên, Thành Côn hừ lạnh: “Nếu đã vậy thì đừng trách Chính Dương Tông ta độc ác”.

“Chờ đã”, Sở Huyên vội vàng bước lên.

“Muộn rồi”, Thành Côn cười khẩy, sau đó nhìn lên chiến đài: “Băng Nhi, giết Diệp Thành đi”.

“Giết ta, cô ta xứng sao?”, Thành Côn vừa dứt lời, tiếng gào thét đã vọng ra từ trong hoa sen khổng lồ sắp đóng lại.

“Chết tiệt, thế này rồi vẫn chưa chết”, trong khoảng không, Đông Hoàng Thái Tâm đột nhiên chửi tục một câu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

“Mở ra cho ta”, lời của hắn ta vừa dứt, chiến đài bên dưới lại vang lên tiếng gầm của Diệp Thành, hoa sen khổng lồ vừa khép lại đột nhiên vỡ tung, toàn thân hắn đẫm máu, mạnh mẽ sát phạt lao ra ngoài.

“Sao… sao có thể?”, cấm pháp của tam tông bị phá vỡ, ba Cơ Tuyết Băng đồng loạt lùi về sau, đồng thời phụt ra một ngụm máu, ba đôi mắt đẹp đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin.

“Huynh ấy làm bằng cách nào vậy?”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không còn thờ ơ nữa mà là vẻ sửng sốt rõ ràng.

Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, hiểu rất rõ sức mạnh của cấm pháp Huyền Linh, nếu thi triển nó thì thậm chí có thể ép chết một người ở cảnh giới Linh Hư, thế nhưng bây giờ nó lại bị một người ở cảnh giới Nhân Nguyên phá vỡ, điều này mới khiến cô ta không thể tin được.

“Không ngờ hắn lại đột phá được cấm cố tuyệt sát”, mọi người tứ phía đều kinh ngạc, vẻ mặt Thành Côn cũng đột ngột thay đổi.



“Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng”, Sở Huyên sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp chợt nhoà.

“Tiểu tử này nghịch thiên rồi!”

“Hế? Sao tóc đen của hắn lại bạc vậy?”, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, có người bật thốt lên.

Lời này vừa dứt, mọi người lại nhìn về Diệp Thành đang lơ lửng giữa không trung, trên mái tóc đen dài của hắn có rất nhiều sợi tóc trắng, không chỉ vậy, đầu mày hắn còn có phù văn kỳ lạ.

“Cấm pháp Thiên Tế”, Dương Đỉnh Thiên và Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông thốt lên, nhìn chằm chằm vào phù văn nơi đầu mày Diệp Thành.

Không chỉ họ mà rất nhiều người đang có mặt ở đây cũng đã nhìn ra, họ biết phù văn trên đầu mày Diệp Thành chỉ khi vận dụng cấm pháp Thiên Tế thì nó mới hiển hiện.

Trong mắt mọi người loé lên một tia sáng, dường như họ đã đoán được Diệp Thành đột phá sự trói buộc của Cơ Tuyết Băng bằng cách nào, chắc chắn hắn đã dùng cấm pháp Thiên Tế thiêu đốt tinh huyết, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nên mới phá được.

“Không ngờ hắn còn biết cả cấm pháp Thiên Tế, thần thông rồi sao?”, sau khi kinh ngạc, mọi người lại sửng sốt.

“Dù thế nào hắn cũng vẫn sống sót”.

“Thật bất ngờ, thật sự rất bất ngờ”.

Bát Hoang Trảm!

Trong tiếng thảng thốt của mọi người, Diệp Thành vừa tăng vọt sức chiến đấu đã vung đại đao lên chém ra một đao mang dài tám trượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.