Diệp Thành không làm phiền lão, khẽ lùi ra khỏi mái đình kia. Hắn quay lại hậu đường, rồi lấy túi đựng đồ lão già kia đưa ra, vội nhìn vào trong mà không khỏi ngỡ ngàng.
“Năm…năm trăm nghìn”, thấy số lượng linh thạch, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.
“Đúng là hào phóng”, hắn tặc lưỡi, tim hắn đập thình thịch. Ai mà ngờ nổi lão già kia lại có nhiều linh thạch như vậy, tất cả đều nằm ngoài sự dự đoán của hắn.
Ấy!
Lúc này Diệp Thành lại phát hiện bên trong túi đựng đồ ngoài năm trăm linh thạch ra thì còn một mẩu giấy nhỏ, hắn vội mở ra xem: Cây gậy thiết bổng kia coi như là món quà Thiên Huyền Môn ta tặng cậu, năm trăm linh thạch trả lại cho cậu”.
“Quả nhiên là người của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
Nghĩ vậy, hắn sải bước ra khỏi hậu đường, đi ra đường lớn, trong lòng hân hoan, năm trăm linh thạch quay lại với hắn rồi, điều này khiến hắn tự tin hơn hẳn.
Trời đã tối nhưng hàng người vẫn nối nhau đi trên đường, những tiếng chào mời mua hàng vang lên không dứt. Diệp Thành không định về luôn mà đi dạo trên đường, đảo mắt nhìn sạp hàng hai bên đường tìm huyền cương và huyền thiết.
Cuối cùng, hắn ta dừng chân trước một sạp hàng của một lão già trông có vẻ giảo hoạt.
“Huyền cương huyền thiết”, Diệp Thành vừa dừng chân lại thì đã chăm chú nhìn ngay hai hòn đá trông không ra hình thù gì, một hòn màu đen, một hòn màu trắng, thể tích không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2879710/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.