Chương trước
Chương sau
Lại là hơi thở mang theo tàn khí, hắn xoay người bước xuống giường, hai tay ôm lấy phần sau đầu, khẽ nhắm mắt, huyền pháp về côn và huyền pháp về kiếm được thu lại.

Từ Thiên Canh Côn Trận ngộ ra được Thiên Canh Kiếm Trận rõ ràng không phải là việc một sớm một chiều.

Hắn hiểu rõ điều này. Sự xuất hiện của một bộ huyền thuật không phải dễ dàng, cần thời gian và kinh nghiệm chiến đấu thực tế để cọ sát.

“Các vị tiền bối đã có thể ngộ ra Thiên Canh Côn Trận vậy thì ta cũng có thể ngộ ra Thiên Canh Kiếm Trận, thời gian không phải là vấn đề, mà cái cần chính là cảm ngộ”.

Một ngày mới lại bắt đầu, buổi đấu giá cuối cùng ở chợ đen U Minh sắp diễn ra.

Người đến tham gia buổi đấu giá hôm nay nhiều hơn hai ngày trước nhiều, khắp nơi đều là người.

“Ngày đầu tiên đấu giá binh khí, ngày thứ hai đấu giá mật pháp huyền thuật, ngày thứ ba đấu giá linh đan, trông bộ hôm nay đấu giá đan dược”, Diệp Thành đưa mắt nhìn xung quanh rồi lẩm nhẩm.

“Đương nhiên rồi, linh đan hôm nay rất có khả năng có thể thay đổi được cục diện của Đại Sở sau này”.

“Thật sao?”

“Ngươi có biết cảnh giới Thiên không?”, Hùng Nhị quay đầu nhìn Diệp Thành.

“Thừa lời”, Diệp Thành mắng chửi một câu, “tu sĩ có sáu tầng cảnh giới, cảnh giới Thiên cần tu vi Đỉnh Phong, một người có cảnh giới này thì có thể bảo vệ một tông môn hàng nghìn năm không phải lo sợ vấn đề gì cả”.

“Vậy thì đúng rồi”, Hùng Nhị thần bí ghé lại, khẽ giọng hỏi: “Ngươi có biết đan dược đấu giá ở đây là gì không?”



Nghe vậy, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Thiên tịch đan”.

“Thiên tịch đan?”, Diệp Thành sững người, “nghe có vẻ như nó có thể giúp người ta đột phá lên cảnh giới Thiên?”

“Nghe nói vậy”, Hùng Nhị đáp lời, “trong các thế lực ở Đại Sở, người ở cảnh giới Không Minh rất nhiều, cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng không phải hiếm, còn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thừa, nhưng nếu có Thiên Tịch Đan thì những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên có thể tiến giới, lên cảnh giới Thiên. Ngươi nói như vậy có mạnh không?”

Nghe Hùng Nhị nói vậy, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.

Nếu như Thiên Tịch Đan thật sự có công hiệu như vậy thì hôm nay chính là ngày chiến đấu quyết liệt ở chợ đen U Minh rồi.

Không cần nghĩ cũng biết, nếu một thế lực nào đó có người đột phá lên cảnh giới Thiên thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cục diện của Đại Sở, lời của Hùng Nhị không phải đe doạ, bởi người có tu vi ở tầng cảnh giới này quá mạnh.

“Nhìn đi, buổi đấu giá hôm nay chắc chắn sẽ rất kịch liệt”, Hùng Nhị nói tiếp: “Các lão tổ của các thế lực bao gồm lão tổ nhà họ Hùng ta cũng tới. Tất cả đều muốn có được Thiên Tịch Đan để một bước lên tiên. Nên biết rằng người ở cảnh giới Không Minh có thể sống tới một nghìn tuổi, những người già cả tuổi gần đất xa trời không phát điên vì nó mới lạ”.

Nói tới đây, Hùng Nhị tỏ ý bảo Diệp Thành nhìn về phía lầu hai: “Thấy chưa, buổi đấu giá hôm nay trên kia không có bóng người, bọn họ sau khi dị dung thì đã chen vào dòng người ở lầu dưới của Tàng Long Các rồi”.

“Ý của ngươi là?”

“Thiên Tịch Đan có sức ảnh hưởng rất lớn, ai mà ngu ngốc đến nỗi để người ta nhìn rõ dung mạo của mình”, Hùng Nhị nói, “ta dám nói như vậy đấy. Hôm nay nếu như thế để người ta biết được người có Thiên Tịch Đan là ở phía Thị Huyết Điện thì sau buổi đấu giá, người của Thị Huyết Điện này nhất định sẽ bị toàn bộ các thế lực truy sát, cho dù không giết chết được bọn họ thi các thế lực khác của Đại Sở cũng rất nhanh chóng liên thủ lại với nhau, tấn công Thị Huyết Điện. Đương nhiên, nếu như tam tông và người của các thế gia khác có được Thiên Tịch Đan thì cũng có kết cục như vậy thôi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.