“Nói vậy thì sau buổi đấu giá hôm nay, bên ngoài chợ đen U Minh không tránh khỏi cảnh tàn sát đẫm máu rồi”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Trên lý thuyết là vậy”, Hùng Nhị gật đầu: “Cho nên người của các thế lực tới đây tham gia đấu giá đều sẽ dốc sức che giấu dung mạo và khí tức của mình, chỉ sợ bị người ta phát hiện”.
“Vậy Thiên Tịch Đan của Thiên Huyền Môn có khác gì thứ để cho các thế lực khác đánh nhau đâu? Ta bắt đầu nghi ngờ động cơ của Thiên Huyền Môn rồi đấy”.
“Người ta bán Thiên Tịch Đan đã là may lắm rồi, còn có được nó hay không và có thể quay về an toàn hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Người ta cũng không ép ngươi mua, phải không?”
“Xem bộ kẻ mạnh của các thế lực sớm đã ẩn náu bên ngoài chợ đen rồi”, Diệp Thành xoa cằm: “Kẻ mạnh tới tiếp ứng nhất định không phải là con số nhỏ”.
“Xem ra ngươi cũng không phải là ngốc.
“Thôi còn chần chừ gì nữa, đi thôi. Đợi sau khi có được vật đấu giá, các thế lực hỗn chiến thì chúng ta sẽ thành bia đỡ đạn thôi”.
“Người ta đều đi tranh Thiên Tịch Đan rồi, ai quan tâm chúng ta chứ”, Hùng Nhị vẫn thản nhiên, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thành, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Yên tâm, ta tới đây không phải lần đầu, không sao đâu”.
Lúc này, cánh cửa của Tàng Long Các đã đóng lại. Người uống trà, người ngồi ung dung nhàn rỗi, giống như Hùng Nhị nói, trên lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2879684/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.