“Phong Hoa Tuyết Diệp”, phía đối diện, Tề Nguyệt hô lên sau đó cô ta chĩa tay về phía Diệp Thành.
Chẳng mấy chốc, mật pháp huyền diệu giao thoa giữa gió, hoa, tuyết bay tới.
Vút!
Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu, hắn sử dụng Thiên Canh Côn Trận để tăng cường phòng ngự.
Bang!
Bang!
Phong Hoa Tuyết Diệp mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại có sức sát thương vô cùng lớn, khi tiếp xúc với kiếm Xích Tiêu còn toé ra hoa lửa.
“Mật thuật này quả nhiên bất phàm”, Diệp Thành múa kiếm liên tục và thầm nhủ.
Roẹt!
Roẹt!
Thế nhưng dù là vậy thì mỗi một đám phong hoa, mỗi một đám tuyết diệp bay tới vẫn có thể cứa rách đạo bào của hắn.
“Phong Hoa Tuyết Diệp, không ngờ Nguyệt Nhi đã thi triển mật pháp này thuần thục như vậy rồi”, Từ Phúc đứng trên phiến đá quan sát, vuốt râu mỉm cười, có vẻ như ông ta rất hài lòng với đồ nhi này của mình.
Phong Hoa Tuyết Diệp của Tề Nguyệt vô cùng kỳ diệu, nó khiến Diệp Thành phải đau đầu tìm cách ứng phó, thậm chí còn thảm hại vô cùng.
“Đều là thanh niên, cọ sát một tí cũng tốt”, Từ Phúc cười nói.
“Mật pháp này thật khác thường”, Diệp Thành lúc né tránh, lúc phòng ngự nhưng vẫn bị Phong Hoa Tuyết Diệp bao vây, vả lại hắn cứ đánh tan được một đám thì phía sau lại xuất hiện liên tục.
“Muốn dựa vào mật pháp này đánh bại ta, cô cũng coi thường Diệp Thành này quá đấy”, Diệp Thành hắng giọng, cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2876715/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.