“Chúng con có thể có chuyện gì chứ?”
“Nói dối là không tốt đâu”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành: “Nếu vi sư đoán không nhầm thì ngươi và Linh Nhi đã gặp nhau từ trước, hai lần trước ngươi gặp ta là muốn bỏ chạy, lúc đó ngươi nhầm ta với Linh Nhi phải không?”
Nghe vậy, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Giả bộ với ta vô dụng thôi”, Sở Huyên lại tự rót cho mình chén rượu, vừa thưởng rượu vừa mỉm cười: “Nói, sao lại biết muội muội của ta”.
Nghe vậy, Sở Linh hoá thành đèn đá trên bàn phản ứng lại trước tiên, cô khẽ đụng đậy nhưng không hiện thân.
Phía này Diệp Thành ho hắng xoa xoa mũi: “Thực ra cũng không có gì, có một lần con trộm linh đan của tiền bối ấy, lúc đó con vẫn chưa vào Hằng Nhạc Tông, con cũng không biết Sở Linh tiền bối là người của Hằng Nhạc Tông, nếu con mà biết thì có đánh chết con cũng không dám trộm”.
“Một tên ở cảnh giới Ngưng Khí mà có thể trộm được linh đan của người ở cảnh giới Không Minh?”, Sở Huyên nghe mà cảm thấy nực cười. Mặc dù biết lần này Diệp Thành vẫn đang nói dối nhưng không truy hỏi tiếp nữa.
Diệp Thành tươi cười xoa xoa mũi. Hắn có thể nói sao? Hắn dám nói sao? Sao hắn có thể nói mình đã lấy đi đời con gái của muội muội Sở Huyên? Nếu mà nói ra thì không cần Sở Linh ra tay, sư phụ xinh đẹp của hắn sẽ bóp chết hắn.
“Việc này ta không hỏi nữa”, Sở Huyên uống rượu no say, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2875767/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.