Diệp Thành cố gắng chống lại nhưng vẫn bị ép đến mức chao đảo.
“Ngươi đã không cần thể diện thì đừng trách ta vô tình”, Diệp Thành lạnh giọng, rút ra roi sắt màu đen chuyên đánh vào linh hồn.
Thấy roi sắt trong tay Diệp Thành, Tề Dương run rẩy, hắn cũng biết được sức mạnh dị thường của cái roi này thế nào.
Nghĩ rồi, Tề Dương vội ngự động binh khí bản mệnh: “Trấn áp cho ta”.
“Ngươi trấn áp nổi ta sao?”, Diệp Thành lạnh giọng, đạp chân thật mạnh xuống mặt đất sau đó vung tay quất ra một roi vào bảo tháp màu bạc kia.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, bảo tháp màu bạc bị một roi của Diệp Thành quật cho rung liên hồi, còn chủ nhân đứng sau nó là Tề Dương vì bảo tháp tương thông với linh hồn nên hắn lập tức loạng choạng lùi về sau.
“Đây…”, cảnh tượng dị thường này khiến những người quan sát trận đấu đều hết sức kinh ngạc.
“Lại là roi sắt đó”, Khổng Tào, Tả Khâu Minh mặt mày tối sầm cả lại, bọn họ hiểu rõ sức mạnh của cái roi này thế nào.
“Cái roi đó rất dị thường”, trên lầu các cách đó không xa, thủ đồ Liệt Diệm Phong là Tư Đồ Ngọc bất giác xoa cằm.
“Có lẽ là binh khí chuyên trị linh hồn”, Nhiếp Phong nãy giờ rất kiệm lời cũng lên tiếng lần đầu tiên, vả lại trong đôi mắt xa xăm của hắn còn có ánh sáng khác thường lướt qua, rõ ràng hắn không ngờ rằng Diệp Thành lại có binh khí hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/2868654/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.