Trong tiểu viện hẻo lánh, nơi ta và di nương trú ngụ, phụ thân khi nhìn thấy dung nhan của ta, lập tức vừa mừng vừa giận.
Quay người lại, ông thẳng tay tát mạnh vào mặt di nương.
Thấy ông nhanh chóng giơ chân định đá tiếp, ta theo phản xạ lao tới, chắn trước di nương.
"Diên Nhi!" Di nương vùng thoát khỏi tay hộ vệ, ôm chặt lấy ta, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn phụ thân.
Phụ thân hạ chân, cười lạnh một tiếng:
"Con gái ta rõ ràng xinh đẹp như thế này, ngươi che giấu nó để làm gì?"
Di nương ôm lấy ta, đôi tay run rẩy không ngừng, mắt đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng:
"Xin ngài tha cho con bé, nó là con gái của ngài!”
"Ngài muốn ta làm gì cũng được, chỉ xin ngài tha cho con bé."
Phụ thân chẳng hề động lòng, ánh mắt vẫn không ngừng lướt trên người ta, như đang xem xét một món hàng quý giá.
Ngay từ lúc ông ta không nói lời nào, thẳng tay kéo ta nhấn xuống nước, ta đã đoán được.
Phụ thân ta đã trọng sinh rồi.
Kiếp trước, ông ấy luôn cho rằng ta xấu xí, nên chỉ xem ta và di nương như hai kẻ nô bộc ở hậu viện.
Nhưng thực tế, ta mới chính là đứa con gái xinh đẹp nhất của nhà họ Lâm.
Đẹp đến mức di nương phải tìm mọi cách để giấu ta đi.
Nhưng nay, mọi sự đã không thể che giấu được nữa.
Ta bị bọn họ đưa ra khỏi tiểu viện hẻo lánh.
Căn viện tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vao-tham-cung/3745361/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.