Suốt dọc đường về nhà Nghiêu Trăn vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng Lý Đông Phóng nhìn sang cô, có mấy lời quanh quẩn bên môi, muốn nói rồi lại thôi.
Cô đẩy cửa xuống xe, lần theo sát vách tường của nhà để xe bước ra ngoài.
Ánh trăng soi sáng xuống mặt đất, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ dưới chân.
Nghiêu Trăn giẫm chân lên lớp đá, chờ Lý Đông Phóng tắt máy bước xuống xe mới xoay người đi, anh chậm rãi bước vào, bên miệng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Sao em lại đi nhanh thế, cũng chẳng chịu chờ anh.”
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Có khi nào chị anh sẽ kể chuyện của em cho ba anh biết không?”
“Chị ấy là người có chừng mực.”
Cô biết, cô chỉ sợ khi người ta cuống lên thì cái gì cũng có thể làm. Tuy nhiên, cô thấy mình và Lý Đông Phóng không có mối ràng buộc huyết thống, vì thế nếu gặp chuyện thì anh hẳn sẽ đau lòng cho chị mình hơn.
Lý Đông Phóng biết cô đang buồn chuyện gì, anh mấp máy đôi môi, bước qua ôm lấy cô.
Nghiêu Trăn sững sờ nhìn anh, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Giọng anh vang lên bên tai cô, “Hôm nay em đã làm rất tốt, rất hiểu chuyện, rất hiền lành, mọi người ai cũng đều nhìn thấy cả.”
Cô buồn buồn đáp, “Thật không?”
“Ừ.”
“Nhưng mà hình như chị anh rất ghét em.”
“Hôm nay chị ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện nên có hơi sốc.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, “Đấy, anh nói giúp chị ấy.”
Lý Đông Phóng nở nụ cười, đưa tay vén tóc cho cô, “Em sai rồi, anh đứng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vao-long-anh/906341/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.