Lúc này Mã Lăng Vân và Mã Lăng Thiên trực tiếp choáng váng. Mã Lăng Tiêu còn tốt một chút, vô ý thức chậm rãi lui về phía sau, phía sau có một chiếc ghế ngăn cản hắn. hắn thuận thế ngồi xuống, ngơ ngác nhìn mặt đất bừa bãi, trong đầu trống rỗng.
Vốn còn tưởng rằng Bảng Lệnh Như là một chỗ dựa vững chắc, có thể áp chế Vũ La. không ngờ bị một chiếc lệnh bài trong tay người ta dọa sợ đến mức tự sát, huynh đệ nhà họ Mã làm sao cũng khó có thể tiếp thu sự thực này.
Vũ La cũng thật không ngờ kết quả sẽ là như vậy.
Mặc dù hắn nghe nói qua tổ chức Ám Vệ này, Chu Thanh Giang cũng tự mình khoác lác qua sự cường hãn của Ám Vệ. Thế nhưng đối với Vũ La mà nói, cũng chỉ nghĩ Ám Vệ cao hơn một cấp so với nha môn khác của Cửu Đại Thiên Môn mà thôi.
Hắn kiếp trước nghe nói qua một ít chiến tích “Hung danh hiển hách” của Ám Vệ, nhưng cũng không coi ra gì. Dọa chết một Đại Năng thì đã sao? Bàn Đế Quân chỉ cần tiện tay đã có thể bóp chết một người.
Thế nhưng, hắn chính là Nam Hoang đệ nhất nhân, tuyệt đối có thể hù chết loại tu sĩ đẳng cấp như Bảng Lệnh Như.
Vũ La nhìn thi thể trên mặt đất, vừa bĩu môi, lại nhìn yêu bài Ám Vệ trong tay mình: xem ra thứ này cũng khá hữu dụng, lần sau gặp mặt phải cảm tạ Chu Thanh Giang rồi.
Hắn thu yêu bài Ám Vệ lại, huynh đệ nhà họ Mã còn thất hồn lạc phách chưa phục hồi lại tinh thần.
Nhưng vào lúc này, từng đạo kim quang từ ngoài cửa sổ bắn vào hóa thành từng chiếc xiềng xích vây khốn toàn bộ căn phòng, bỗng nhiên kéo lên trên, ầm một tiếng, kiến trúc cực lớn chia năm xè bảy, cuối cùng chạy vào mười mấy người, huynh đệ nhà họ Mã còn chưa hiểu ra chuyện gì đã bị ấn xuống mặt đất.
Khói bụi tan đi, Chu Hùng một thân áo giáp màu đỏ máu long hành hổ bộ đi tới, đầu tiên nhìn về phía Vũ La. phát hiện hắn không có việc gì, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi, nếu không A cẩn sẽ oán giận ta cả đời.
Sắc mặt Vũ La đỏ lên.
Những Ám Vệ xung quanh như lang như hổ này đều biết chuyện của nhà họ Chu. mặc dù không tiện nghị luận nhưng lúc này cả đám đều cười trộm, làm cho Vũ La càng thêm ngượng ngùng.
Chu Hùng ánh mắt đảo qua, nhìn đến thi thể trên mặt đất, không khỏi sửng sốt:
- Chết rồi ư, thật là tiện nghi cho hắn.
Hắn chi bình ngọc trên tay Bảng Lệnh Như:
- Chính là cái này?
Vũ La gật đầu. Chu Hùng vung tay lên, một gã Ám Vệ tiến lên. Vũ La đang định cởi bỏ Thần Điểu Đồng Hoàn, lại không ngờ rằng Ám Vệ kia thật hung tàn, không chút do dự rút đao chém đứt tay Bảng Lệnh Như, máu chảy đầm đìa trình tới trước mặt Chu Hùng.
Vũ La cười khổ thu Thần Điểu Đồng Hoàn trở về.
Chu Hùng quăng cánh tay đứt. mở bình ngọc ra vừa nhìn, sắc mặt liền biến đổi, đóng bình ngọc lại mới nói:
- Quả nhiên là Niếp Không Thủy Ngân. Muội phu. lần này ngươi lập công lớn rồi, trở về ta nhất định bẩm báo với phụ thân Đại nhân ghi công cho ngươi. Ngươi muốn phần thường gì? Nếu không muốn phần thường, ta có thể thuyết phục phụ thân, thu ít đi một phần sính lễ...
Vũ La toát mồ hôi lạnh, trước đây còn nghĩ Chu Hùng ổn trọng, Chu Hoành phóng túng, hiện tại xem ra, Chu Hùng mới là khó chịu.
- Ngươi cứ bẩm báo theo tình hình thực tế là được, Chỉ huy sứ Đại nhân ban thưởng cái gì. vậy hãy xem ý tứ của lão nhân gia đi.
Chu Hùng cười hắc hắc:
- Da mặt ngươi thật móng, điều này có gì xấu hổ.
Hắn nhìn huynh đệ nhà họ Mã trên mặt đất một chút, nhe răng cười:
- Đã chết một tên cũng không việc gì, đây không phải còn có bốn tên sao. Các hài nhi, mang đi cho ta, trở về chăm sóc cho tốt!
- Tuân lệnh!
Các Ám Vệ giận dữ hét lên, cả đám ánh mắt hưng phấn sáng lên, dọa cho huynh đệ nhà họ Mã run rầy.
Mấy năm nay Trung Châu yên bình, cũng không có vụ án lớn nào đáng để Ám Vệ xuất thủ. bọn họ đã rất lâu không có tra tấn bức cung rồi, đều có chút hoài niệm cảm giác đó. Lúc này thật vất vả mới tóm được bốn người, phải hưởng thụ cẩn thận một phen.
Các Ám Vệ áp giải bốn huynh đệ ra ngoài, trong lòng còn đang suy nghĩ. nữ tế này của Chỉ huy sứ Đại nhân tuyến thật tốt, vừa tới đã có án lớn.
Nhìn bề ngoài đây không phải là chuyện tốt lành gì, thế nhưng các Ám Vệ nhàn rỗi đến nỗi đau đầu lại không nghĩ như vậy.
Chu Hùng hỏi:
- Muội phu. ngươi theo chúng ta hay là đi Nhược Lô Ngục?
Vũ La xua tay nói:
- Ta hẳn nên trở về Nhược Lô Ngục.
Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, người hầu, hộ vệ của Mã gia đều bị các Ám Vệ bất giữ, mấy chục người chen chúc ở trong sân:
- Ta đã đáp ứng người khác, chuyện này không để liên lụy.
Chu Hùng gật đầu một cái:
- Ngươi yên tâm, sau khi hỏi cung, chỉ cần không có liên quan đến vụ án, ta sẽ không làm khó bọn họ.
- Đa tạ!
Vũ La liền ôm quyền, âm thầm thu Phù cổ, cáo từ rời đi.
Vũ La còn chưa về đến Nhược Lô Ngục, người còn đang ở giữa không trung, lệnh bài Ám Vệ trên người đã kêu lên leng keng, Chu Hùng truyền âm đến:
- Bốn người sợ hãi đã cung khai.
Vũ La không nói được gì, lúc trước bởi vì chuyện của Dương Ưng, hắn không quá coi trọng thủ đoạn thẩm vấn của Chu Hùng, lúc này mới biết, thì ra quả thật là Dương Ưng quá cường hãn rồi.
Bốn huynh đệ nhà họ Mã còn kém quá xa, chịu hình không nổi, chỉ một chút đã cung khai. Chu Hùng vẫn rất thận trọng, chờ bốn huynh đệ đều mở miệng, đối chiếu khẩu cung của bọn họ, xác nhận bốn người không có nói dối, lúc này mới báo cho Vũ La.
- Mấy tên này cũng không biết người bọn chúng cống hiến rốt cuộc là ai, chỉ biết một điểm, người phía sau bọn chúng khẳng định sẽ không giao Niếp Không Thủy Ngân này cho Cửu Đại Thiên Môn. Đáng tiếc tên Thư Bộ kia của Thâm Phán Đình đã chết, nếu không hẳn là có thể từ trong miệng hắn moi ra nhiều tin tức hữu dụng hơn.
Vũ La nói:
- Trong thư phòng của Mã Lăng Tiêu có một mật thất...
- Chúng ta đã tìm được rồi, chỉ sợ đây là đầu mối cuối cùng truy tra độc thủ phía sau màn. Cũng may Ám Vệ chúng ta làm việc luôn luôn sạch sẽ lưu loát, Mã gia cũng không có người chạy thoát, độc thủ phía sau màn hẳn là còn không biết lâu la của hắn đã bị chúng ta bắt rồi.
Chu Hùng lần nữa nhắc nhở, Vũ La sau khi trở về phải cẩn thận, mặc dù thân phận của Vũ La còn bảo mật. thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn của muội phu.
Vũ La trong lòng ấm áp, mỉm cười đáp ứng.
Chuyện Phi Thúy Sơn đối với Vũ La mà nói đã qua đi, hắn trở lại Nhược Lô Ngục, trước tiên tìm Mã Hồng tới, nói cho hắn người phá án đáp ứng mình tuyệt không liên lụy, Phúc bá hẳn là không có việc gì.
Mã Hồng cũng chỉ có thể buồn bã gật đầu.
Bốn huynh đệ nhà họ Mã chính là vụ án qua tay Ám Vệ, sẽ không giao cho Thẩm Phán Đình quyết định, chẳng qua bốn người cũng không biết nội tình, hành vi phạm tội không lớn, hẳn là sẽ không bị xử tử, thế nhưng đời này đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy mật trời nữa.
Ngày thứ hai sau khi Vũ La trở về, lệnh điều động Hắc Thủy Tiên đã xuống tới, nàng phục nguyên chức, tiếp tục đảm nhiệm Thư Bộ của Thẩm Phán Đình. Chẳng qua người đưa lệnh điều động tới lại có chút kỳ quái, chính là Hổ Mãnh một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ.
Đương nhiên, hiện tại đã là Thiên Hạ Tứ Đại Thần Bộ rồi, Bạch Thắng Kiếp đã xóa tên.
Tuyên đọc điều lệnh xong, Hắc Thủy Tiên cũng không lập tức rời đi, Hổ Mãnh bảo người xung quanh lui ra, kéo Vũ La. sắc mặt có chút nghiêm túc.
Trong lòng Vũ La có dự cảm không tốt:
- Hổ huynh, chuyện gì vậy?
Trong phòng còn lại bốn người: Hổ Mãnh. Hắc Thủy Tiên, Vũ La và Diệp Niệm Am.
- Vũ La. trước tiên ngồi xuống đã.
Hổ Mãnh ấn Vũ La ngồi trên ghế, sau đó mới nói:
- Lần này ta tới đây, thân gánh vác sứ mệnh bí mật. Là Cốc Mục Thanh, chúng ta đã mất đi liên lạc với nàng.
- Cái gì!
Vũ La đứng bật dậy:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ngươi khoan hãy nôn nóng, cấp trên biết quan hệ của các ngươi, lần này phái ta tới, chính là bảo ba người chúng ta cùng đi tìm kiếm Cốc thần bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]