Chương trước
Chương sau
Chẳng qua Vũ La có chút nghi hoặc: Niếp Không Thủy Ngân không phải tài liệu bình thường, trên thực tế toàn bộ Tu Chân Giới người có thể nhận ra loại tài liệu này cũng không nhiều, đừng nói còn biết phương pháp thu loại tài liệu này.

Huynh đệ nhà họ Mã này lẽ ra không biết mới đúng, trừ phi sau lưng bọn họ còn có người nào đó.

Bởi vì Niếp Không Thủy Ngân có tính đặc thù này, cho nên Cửu Đại Thiên Môn quản thúc đặc biệt nghiêm khắc loại tài liệu này. Vũ La tiếp tục cho Phù Cố đi theo bốn người, muốn nhìn xem trong này rốt cuộc có bí mật gì.

Sau khi bốn huynh đệ về tới thư phòng của Mã Lăng Tiêu, Mã Lăng Vân liền đưa bình ngọc chứa Niếp Không Thủy Ngân cho Đại ca. Huynh đệ gật đầu với nhau, bọn đệ đệ liền rời đi, Mã Lăng Tiêu mang theo bình ngọc, đi tới một giá sách tìm một chút, đã tìm được cơ quan, nhẹ nhàng khẽ động, giá sách kia vô thanh vô tức mở ra một bên, lộ ra một cửa vào.

Mã Lăng Tiêu cầm bình ngọc kia đi vào, bên trong mật thất rất đơn giản, chỉ có một chiếc bồ đoàn, trên vách tường phía trước bồ đoàn khắc một trận pháp cực lớn, trên trận nhãn của trận pháp đặt một miếng Ngọc Tủy.

Sau khi Mã Lăng Tiêu khởi động trận pháp, đợi chừng một chén trà nhỏ, trận pháp kia mới đột nhiên sáng ngời, ngay sau đó một thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên:

- Có chuyện gì?

Mã Lăng Tiêu vội vàng quỳ xuống lạy:

- Đại nhân, thứ ngài muốn ta đã lấy được vào tay.

- Thật.

Thanh âm vốn có chút không vui, lập tức hưng phấn hẳn lên:

- Được bao nhiêu?

- Hôm nay thu lần đầu tiên, có hơn hai mươi giọt. Tối mai ta đi một lần nữa, để xem còn có thể còn lại bao nhiêu.

Thanh âm kia vui mừng quá đỗi:

- Thật tốt quá, hơn hai mươi giọt có thể bố trí bốn, năm trận pháp truyền tống rồi! Mã Lăng Tiêu, lần này ngươi đã lập công lớn rồi!

Mã Lăng Tiêu cảm động chảy nước mắt:

- Đa tạ Đại nhân!

Thanh âm kia có chút cấp thiết:

- Thứ này quan hệ trọng đại, ta lập tức phái người đi tới lấy.

Mã Lăng Tiêu vội vàng ngăn cản:

- Đại nhân, kẻ hèn ở đây hai ngày nay có một số người, để bảo mật chuyện này, ngài vẫn nên chờ thêm mấy ngày nữa hãy phái người tới.

Những Đại sư luyện khí mà Mã Lăng Tiêu mời đến còn chưa đi hết, còn có Mã Hồng và Vũ La. Mã Lăng Tiêu giải thích qua loa một chút, người kia khen ngợi:

- ừm, ngươi lo lắng rất chu toàn, rất tốt. Vậy ngươi mau chóng đuổi những người này đi, sau đó lập tức cho ta biết.

- Tuân lệnh!

Vũ La mơ hồ ngửi được mùi vị âm mưu. người nào muốn bố trí trận pháp truyền tống, bố trí trận pháp chuẩn bị làm gì? Vũ La tâm tư chuyển động, đã có biện pháp.

Ngày thứ hai, những Đại sư luyện khí được mời tới đã lần lượt cáo từ, Vũ La cũng mượn cớ trong Nhược Lô Ngục sự vụ bận rộn. nói lời từ biệt với huynh đệ nhà họ Mã.

Mã Hồng trước khi đi đã cảnh cáo huynh đệ Mã Lăng Tiêu, phải đối xử tử tế với Phúc bá. Mã Lăng Tiêu vội vã tiễn bọn họ đi tự nhiên là liên tục đáp ứng, trong lòng lại nghĩ không đáng: Chờ lão tử được vị Đại nhân kia trọng dụng, xem hai tên tiểu ngục tốt Nhược Lô Ngục các ngươi còn dám kiêu ngạo ở trước mặt bản tọa không.

Mã Hồng và Vũ La ra khỏi Phi Thúy Sơn. Vũ La liền đáp xuống, Mã Hồng có chút ngoài ý muốn:

- Vũ Đại nhân, chúng ta không quay về sao?

Vũ La không nói gì, chi bình tĩnh nhìn hắn. nhìn tới nỗi Mã Hồng có chút sợ hãi:

- Vũ Đại nhân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Vũ La hỏi:

- Nếu như ta đối phó Phi Thúy Sơn Trang, ngươi sẽ làm thế nào?

Mã Hồng sửng sốt. Vũ La giải thích:

- Phi Thúy Sơn Trang có vấn đề, nếu ta đã biết thì không thể không tra rõ ràng.

- Thế nhưng...

Mã Hồng vô cùng khó coi:

- Phúc bá... Thúc công của ta...

Vũ La nói:

- Nếu như ta nhúng tay vào, nhất định sẽ không liên lụy. Hơn nữa chuyện này quan hệ trọng đại, nếu như bị người khác phát hiện, hậu quả ra sao rất là khó nói.

Mã Hồng suy nghĩ chỉ chốc lát, cắn răng nói:

- Ta về Nhược Lô Ngục trước, ta không biết chuyện gì cả.

Dứt lời xoay người rời đi.

Vũ La nhìn hắn đi xa, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mặc dù Mã Hồng không thích huynh đệ Mã Lăng Tiêu, nhưng dù sao cũng là người một nhà, bảo Mã Hồng giúp mình đối phó Mã Lăng Tiêu, hiển nhiên với tính cách của hắn không làm được. Thế nhưng Mã Hồng cũng biết, nếu như ngay cả Vũ La cũng nói quan hệ trọng đại, vậy khăng định không phải hành vi phạm tội thông thường, may là Vũ La, hắn còn có thể nhận được một câu bảo đảm “Không liên lụy”, nếu như đổi lại là một người khác thật sự không dễ dàng chút nào.

Cho nên Mã Hồng dưới tình huống khó có thể lựa chọn, tự cho rằng mình không biết gì, một mình trở về Nhược Lô Ngục.

Như vậy cũng tốt, có Mã Hồng ở bên cạnh. Vũ La sẽ cảm thấy bó chân bó tay, hắn đi vừa hay không cố kỵ gì nữa.

Phù Cổ vẫn đang ẩn núp trong Phi Thúy Sơn Trang, Vũ La cũng không thể rời đi quá xa. Hắn tìm được một miếu nhỏ lụn bại ở ngoài núi, quét tước một chút ở lại đó, chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi chuyện.

Quả nhiên Vũ La và Mã Hồng vừa đi, Mã Lăng Tiêu lập tức tiến vào mật thất báo cáo vị Đại nhân kia, xin hắn phái người đến đây tiếp nhận Niếp Không Thủy Ngân.

Vốn hôm trước Mã Lăng Tiêu dự định đến khi trời tối đi thu Niếp Không Thủy Ngân, Vũ La cùng Mã Hồng lại tới vào ban ngày. Khi hắn luyện chế món linh kiện kia cho Mã Lăng Tiêu đã lưu lại chút thủ đoạn, ăn bớt một phần nguyên liệu.

Ngày hôm qua nhìn cấu tạo bên trong ống đồng kia, Vũ La tự mình cải tiến một chút, hôm nay động thủ tự chế tạo một cái, nhỏ hơn rất nhiều so với cái của Mã Lăng Tiêu, chẳng qua hiệu suất lại cao hơn rất nhiều.

Thăm dò thứ này, Vũ La học theo phương pháp mở chín tầng cấm chế cửa động của Mã Lăng Tiêu đêm qua, lặng lẽ chui vào trong hầm.

Tới bên cạnh hồ nước kia, quả nhiên lại có mấy chục giọt Niếp Không Thủy Ngân lơ lửng ở trong hồ nước. Vũ La vô cùng vui mừng, lấy pháp bảo kia ra rót linh lực vào, trong ống đồng lớn bằng quản bút phun ra ba mươi sáu đạo quang ti, một lần có thể thu được bốn giọt Niếp Không Thủy Ngân.

Vũ La chỉ mất nửa canh giờ đã thu hết Niếp Không Thủy Ngân ở trong hồ nước, không ngờ còn nhiều hơn hai giọt so với ngày hôm qua.

Thu được Niếp Không Thủy Ngân, Vũ La vô thanh vô tức rời khỏi Phi Thúy Sơn. Đêm đó huynh đệ Mã Lăng Tiêu lại lần nữa tiến vào hầm mỏ, bốn người vô cùng thất vọng, còn tưởng rằng trong linh tuyền thủy ngân này chỉ có từng đó Niếp Không Thủy Ngân.

Một tên tu sĩ đạp kiếm quang xẹt qua trên bầu trời. Trên mặt đất, trong một ngôi miếu nhỏ đổ nát. Vũ La thò đầu ra:

- Phỏng chừng chính là người này?

Vũ La vô thanh vô tức theo phía sau, quả nhiên thấy người kia ở bên ngoài Phi Thúy Sơn Trang giơ ra một miếng ngọc bài liền không ai dám ngăn cản nữa, dễ dàng tiến vào Phi Thúy Sơn Trang.

Vũ La sử ra một thủ đoạn nhỏ, đã tránh thoát những thủ vệ ở trên tháp canh kia, sau đó cũng chui vào.

Cổng vào Phi Thúy Sơn Trang, huynh đệ Mã Lăng Tiêu đã sớm đứng đợi, thấy người kia tới, lập tức cúi người hành lễ:

- Cung nghênh Đại nhân!

Người kia hết sức kiêu căng, chỉ gật đầu một cái, đi vào trong sơn trang.

Mã Lăng Tiêu dẫn người kia tiến vào nội sảnh, cũng không dùng tỳ nữ gì, mấy huynh đệ tự mình hầu hạ, cực kỳ ân cần.

Người kia dùng trà, sau khi không nóng không lạnh ứng phó hàn huyên mấy câu với huynh đệ nhà họ Mã, liền nói thẳng vào chủ đề:

- Cấp trên lệnh ta tới lấy đồ, đã chuẩn bị tốt rồi chứ?

Mã Lăng Tiêu vội vàng đem bình ngọc đựng Niếp Không Thủy Ngân hai tay dâng lên:

- Đã sớm chuẩn bị tốt vì Đại nhân.

Người kia tiếp nhận bình ngọc nhíu mày:

- Vì sao chỉ có từng này?

Mã Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói:

- Chỉ có từng này. Đêm qua, huynh đệ chúng ta lại tới con suối kia xem, cũng không có Niếp Không Thủy Ngân nữa.

- Thật sự là đáng tiếc.

Người kia lắc đầu nói:

- Vốn tưởng rằng đó là một mắt suối rất lớn, không ngờ rằng chỉ có như vậy.

Hắn ước lượng bình ngọc trong tay:

- Cũng được, có thể có bao nhiêu đây cũng đủ rồi.

Người kia đang định thu bình ngọc vào không gian trữ vật của mình, lại không ngờ rằng bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm:

- ủa, thật là náo nhiệt...

Người kia trừng mắt với Mã Lăng Tiêu:

- Ngươi làm việc thế nào vậy, không ngờ có người dám tới gần gian phòng này!

Mã Lăng Tiêu đầu đầy mồ hôi, trên mật lộ ra thần sắc âm độc:

- Lão Tam. mặc kệ là ai, lập tức làm thịt!

Mã Lăng Thiên đang định đi ra ngoài, không ngờ rằng người bên ngoài được một tấc lại muốn tiến một thước, đẩy cửa tự mình tiến vào.

Huynh đệ Mã Lăng Tiêu sửng sốt:

- Sao lại là ngươi, không phải ngươi đi rồi sao?

Vũ La vê vê cằm. bĩu môi:

- Ta cảm thấy ta đã giúp ngươi một việc lớn như vậy, lại không có được ích lợi gì, thực sự là phí công vô ích rồi...

- Là ai?

Người kia vừa hỏi vừa định thu bình ngọc vào trong không gian trữ vật của mình. Vũ La lại đột nhiên thân hình lóe lên, đã đến bên cạnh hắn. Người kia thất kinh, đang muốn lui về phía sau, tiếng xiềng xích kêu lên leng keng, cánh tay cầm bình ngọc đã bị mấy chiếc xiềng xích quấn lấy, trên xiềng xích hỏa diễm hừng hực, chỉ là khống chế vô cùng khéo léo, không đốt tới hắn mà thôi.

- Đừng vội cất đi, đây chính là chứng cứ phạm tội.

Vũ La cười lạnh nói.

Người kia giận tím mặt:

- Tiểu tử lỗ mãng ở đâu ra, dám làm càn trước mặt bổn tọa!

Trên trán Mã Lăng Tiêu toát mồ hôi:

- Hắn là Vũ La Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục.

Người kia hung ác trừng mắt nhìn Mã Lăng Tiêu:

- Chỉ là một Tổng Lãnh Ban Đầu Nhược Lô Ngục, có gì đáng sợ!

Mã Lăng Tiêu bừng tỉnh, đúng, mình sợ Vũ La. thế nhưng người trước mắt này không sợ.

Hắn nhất thời đứng thẳng sống lưng, trong lòng trở nên đắc ý: có người trước mắt này làm chỗ dựa. nói không chừng khuất nhục trước kia ở trước mặt Vũ La đều có thể đòi về cả vốn lẫn lãi!

Hắn chi cảm thấy Vũ La đã làm nhục mình, lại không ngờ rằng là hắn khinh thường Vũ La và Mã Hồng, làm khó dễ khắp nơi mới có sự trả thù của Vũ La sau đó, huống chi Vũ La còn giúp hắn một đại ân.

- Vũ La. ngươi chớ nên kiêu ngạo, ngươi có biết vị Đại nhân trước mắt này là ai không? Mã Lăng Tiêu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nói.

Vũ La lắc đầu:

- Xin lỗi, thật sự là không biết.

- Vị này chính là Bảng Lệnh Như Bảng Đại nhân Thư Bộ của Thẩm Phán Đình.

Mã Lăng Tiêu cười lạnh nhìn Vũ La:

- Thẩm Phán Đình chính là lãnh đạo trực tiếp của Nhược Lô Ngục, Bảng Đại nhân chính là thượng quan của Vũ La ngươi. Ngươi thấy thượng ti, còn không mau mau hạ bái!

Mã Lăng Thiên cũng cười hắc hắc:

- Vũ La, đúng ra còn phải cảm tạ ngươi, nếu như không phải ngươi giúp chúng ta luyện chế món pháp bảo kia, chúng ta cũng sẽ không được Bảng Đại nhân trọng dụng, ha ha ha!

Vũ La mất lạnh nhìn bọn họ, lắc đầu nói:

- Chó cậy gần nhà. gà cậy gần chuồng, đáng tiếc người mà các ngươi tự cho là chỗ dựa vững chắc, cũng không đủ để dựa vào.

Hắn ngang nhiên hướng Bảng Lệnh Như hỏi:

- Ngươi tới nơi này, là chịu sự sai khiến của vị Phán Quan nào?

Bảng Lệnh Như hừ lạnh một tiếng:

- Hành tung của bản tọa, còn cần phải báo cáo với một tên Ban Đầu như ngươi sao? Vũ La. đừng tưởng rằng ngươi ở trong Nhược Lô Ngục muốn gió được gió muốn mưa được mưa liền có thể lên mặt với bản quan. Nhược Lô Ngục vĩnh viễn là nha môn thuộc hạ của Thẩm Phán Đình, cho dù là Diệp Niệm Am tới cũng phải ngoan ngoãn tự xung một tiếng “hạ quan”!

Vũ La lại truy hỏi:

- Bảng Lệnh Như, ngươi cũng biết giao dịch bảo bối như Niếp Không Thủy Ngân này chính là trái pháp luật. Ngươi thân là Thư Bộ Thẩm Phán Đình, biết pháp phạm pháp, phải bị tội gì?

Bảng Lệnh Như giận tím mặt:

- Đồ hỗn láo, thật sự không biết sống chết, chỉ bằng thân phận của ngươi cũng dám chất vấn bản quan!

Huynh đệ nhà họ Mã ở bên cạnh cũng châm lửa thổi gió:

- Vũ La, dĩ hạ phạm thượng, ngươi phải chịu tội gì?

- Bảng Đại nhân muốn bãi quan ngươi, chẳng qua chỉ cần một câu nói, còn không mau mau quỳ xuống chịu phạt!

Vũ La lạnh lùng nhìn chằm chằm Bảng Lệnh Như:

- Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi tới đây là chịu sự sai khiến của người nào? Ngươi chỉ có một cơ hội này để lập công chuộc tội!

- Ha ha ha!

Bảng Lệnh Như cuồng tiếu một hồi:

- Tiểu tử thật cuồng vọng, xem ra Diệp Niệm Am không biết cách quản giáo, dạy ra một tên ngu xuẩn không biết tiến thối như ngươi, tốt, hôm nay bản tọa sẽ thay lão giáo huấn tên tiểu bối vô tri ngươi một chút!

Hắn tiến lên một bước, Vũ La lại hừ lạnh một tiếng, khoen sất trên Thần Điểu Đồng Hoàn chợt run lên, mạnh mẽ kéo hắn lại.

- Ngươi! Thật là to gan!

Bảng Lệnh Như mắng to.

Bàn tay của Vũ La bỗng nhiên lật lại, một miếng ngọc bài xuất hiện.

- Ngươi nói ta không có tư cách, hiện tại thì sao?

Huynh đệ nhà họ Mã cười ha ha:

- Ngu xuẩn, hiện tại cũng như vậy không có tư cách! cầm một miếng ngọc bài rách nát cũng dám cho rằng mình là nhân vật gì rồi?

Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng, Bảng Lệnh Như sau khi nhìn thấy khối ngọc bài này, đột nhiên cả người run lên, sắc mặt trắng bệch.

Hắn nhìn chằm chằm khối ngọc bài kia, trên ngọc bài có hai chữ lớn: Ám Vệ!

Huynh đệ nhà họ Mã không hiểu biết, bọn chúng không nhận ra miếng ngọc bài này, thế nhưng Bảng Lệnh Như đã làm đến Thư Bộ của Thẩm Phán Đình, hắn biết rõ hàm nghĩa phía sau khối ngọc bài này.

Huynh đệ nhà họ Mã nhìn thấy Bảng Lệnh Như thất thố như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói:

- Bảng Đại nhân, ngươi sao rồi, không thoải mái sao?

Bảng Lệnh Như căn bản không đáp lời bốn người, hai mắt nhìn lệnh bài trong tay Vũ La đã tràn ngập tơ máu, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ thái dương rơi xuống. Hắn cố sức nuốt nước bọt vài cái một chút, cắn răng khàn khàn hỏi:

- Ám Vệ, đã chú ý ta rồi sao?

Vũ La không nói lời nào, chỉ giơ ngọc bài trong tay lạnh lùng nhìn hắn.

Huynh đệ nhà họ Mã kỳ quái:

- Bảng Đại nhân. Ám Vệ là đồ chơi gì vậy?

Bảng Lệnh Như cả người phát run, một lúc lâu sau, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha ha...

Hắn đột ngột cười to làm cho huynh đệ nhà họ Mã đều có chút không hiểu được, hắn thương hại quét mắt nhìn huynh đệ nhà họ Mã:

- Ám Vệ không phải là đồ chơi gì, Ám Vệ là lợi trảo đáng sợ nhất của Cửu Đại Thiên Môn, là long trảo ẩn núp trong bóng tối! Từ khi Ám Vệ thành lập tới nay, tất cả những người bị Ám Vệ chú ý không một ai có kết quả tốt, đều là nhận hết giày vò đau khổ mà chết, hình thần câu diệt! Ngay cả Đại Năng cũng không trốn thoát...

Hắn thấy huynh đệ nhà họ Mã sắc mặt thoáng cái đã trở nên trắng bệch, lại cười to một trận:

- Ha ha ha! Huynh đệ các ngươi muốn sống cuộc sống yên bình, vậy không nên can dự vào việc này, hôm nay bị Ám Vệ theo dõi, còn trách ai được?

Mã Lăng Tiêu không cam lòng, nói năng có chút lộn xộn:

- Bảng Đại nhân. Bảng Đại nhân, ngươi là thượng ti của hắn, cho dù hắn là Ám Vệ thì có thể thế nào, ngươi là thượng quan của hắn...

Bảng Lệnh Như cười thảm:

- Đừng nói là ta, cho dù là Thẩm Phán Đình ở trước mặt Ám Vệ cũng chỉ là cái rắm!

Mã Lăng Thiên sắc mặt dữ tợn:

- Bảng Đại nhân, hắn chỉ có một mình, chúng ta nhiều người như vậy liên thủ lại, chỉ cần giết chết hắn. sẽ không có ai biết chuyện ngày hôm nay...

- Ngươi nghĩ Ám Vệ cũng quá đơn giản rồi!

Bảng Lệnh Như ánh mắt trở nên tán loạn, dường như là si mê nhìn chiếc ngọc bài trong tay Vũ La:

- Phàm là người bị Ám Vệ để ý, không ai có thể chạy thoát. Giết hắn không có một chút tác dụng nào...

Bảng Lệnh Như chậm rãi giơ một cánh tay khác không bị khóa lên, bỗng nhiên nhấn một cái trên đỉnh đầu mình.

Bụp!

Trong đầu Bảng Lệnh Như giống như có một viên hỏa lôi nổ tung, trắng trắng đỏ đỏ nổ bắn khắp nơi, chỉ còn lại máu nóng từ trong lồng ngực chảy ra.

Thi thể hắn run run bịch một tiếng ngã xuống!

Một tia nguyên hồn bay ra, hóa thành một trận khói đen phiêu tán. Bảng Lệnh Như không ngờ đã tự sát, hơn nữa là tự sát hình thần câu diệt, ngay cả nguyên hồn cũng không dám để Ám Vệ bắt được!

Huynh đệ nhà họ Mã sợ đến mức hai chân run lên, đặt mông ngồi xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.