Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Không người khiêu chiến không có nghĩa luận đạo chấm dứt, còn phải nhường địa phương cho người khác tỷ thí, vì vậy Tần Dịch thật vất vả trang bức một lần bị vị Vũ trưởng lão kia oanh xuống đài, soái không đến nửa chén trà.
Tần Dịch không dám đi nhìn Cư Vân Tụ, nhanh như chớp rời khỏi ngọn núi tỷ thí, ý định quay về gặp Kỳ Si.
Hỏi một chút hắn tính được cái gì mới cho mình một pháp bảo như vậy, vừa vặn thích hợp sử dụng như thế.
Hay nói... Hắn cho pháp bảo chỉ là để bảo vệ tính mạng, kết quả bị mình dùng thành như vậy?
- Sư thúc, sư thúc chờ ta một chút.
Quay đầu nhìn lại, Thanh Trà rất vui vẻ chạy theo.
Tần Dịch nhìn bộ dạng của nha đầu này, tâm tình cũng tốt hơn.
- Ngươi không xem tỷ thí? Cùng đi ra làm gì?
Thanh Trà lẽ thẳng khí hùng.
- Không có sư thúc tỷ thí còn có gì đẹp mắt sao?
Tần Dịch mừng rỡ.
- Thật tinh mắt!
Thanh Trà nói.
- Thanh Trà đương nhiên tinh mắt, lần đầu tiên gặp sư thúc đã biết rõ ngươi muốn làm sư công của ta! Lúc ấy còn mạnh miệng không nhận, hôm nay bức tranh này đã nói rõ hết?
- Ta...
Tần Dịch không biết làm sao giải thích với người đần về vấn đề này, đành phải nói.
- Cho nên ngươi đuổi theo muốn xem trò cười của ta sao?
- Không đúng! Chẳng qua nói cho sư thúc biết, Thanh Trà rất lợi hại!
Thanh Trà vô cùng đắc ý.
- Cái này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-tu-trong/1711431/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.