- Trương sư huynh, Trương sư huynh, có thể chậm một chút.
Ôn Tri Hành thấy Trương Thiên Thành đi nhanh, không có ý dừng lại, nhịn không được mở miệng kêu dừng.
Hai người vẫn luôn hành tẩu đường nhỏ trên vách núi, cũng không gặp được người nào.
- A.. A, được.
Trương Thiên Thành hoàn hồn, dừng bước, lúc này mới đưa tay lau mồ hôi trên trán mình.
Hai người cũng không để ý có sạch sẽ hay không, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.
Vừa rồi gã cũng khẩn trương quá mức.
Làm một cái lô đỉnh, gặp được đệ tử của Vạn Diệu Cung, chỉ có thể cụp lên cái đuôi làm người.
Cho dù có người che chở, cũng phải cẩn thận dè dặt.
Nếu không.. sẽ chết!
- Trương sư huynh.. Vậy Diệp Phi có lẽ lành ít dữ nhiều.
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, trầm giọng mở miệng.
Ninh San và Vân Tâm Nguyệt vừa nhìn đã không ưa lẫn nhau.
Xung đột là điều không thể tránh khỏi.
Mà lần xung đột này, Diệp Phi tự nhiên liền thành đối tượng trút giận.
Cửa thành cháy, tai bay vạ gió.
- Thật sao? Có lẽ vậy..
Trên mặt Trương Thiên Thành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Kỳ thật trong lòng gã cũng rất rõ ràng Diệp Phi kết cục, loại chuyện tương tự này, gã đã trải qua không biết bao nhiêu.
Cái loại cảm giác vô lực này, đã không phải là lần đầu tiên trải qua.
- Trương sư huynh.. Tiếp theo chúng ta.. đi đâu?
Hai người trầm mặc một lát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-tu-xin-giup-ta-truong-sinh/3058101/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.