Chương trước
Chương sau
Một cỗ uy áp vô cùng cường đại từ trong cơ thể Liễu Thanh Huyền cuồng trào ra.

Ong ong!

Khí tức cuồng bạo giống như gió cuốn mây tan thổi quét ra.

Bạch Lộ Thu biến sắc, mũi chân nhẹ điểm mặt đất, thân hình cấp tốc lui về phía sau.

- Ai nha nha, sư tôn hình như tức giận rồi.

Liễu Thanh Đại vốn còn rầu rĩ ở trong phòng, nhìn thấy một màn như vậy nhất thời cả kinh.

Có chuyện gì vậy?

Có chuyện gì vậy?

Nàng mạnh mẽ chạy ra khỏi phòng, nhưng lại bị trận pháp kia ngăn trở.

- Cha, người..

Liễu Thanh Đại đang muốn mở miệng, đã thấy hơi thở trên người Liễu Thanh Huyền lại thu liễm, chợt vung tay lên.

Lại là một đạo cấm chế quăng ra.

Trong nháy mắt, tất cả thanh âm bị ngăn cách.

Liễu Thanh Đại: "?"

Không phải, các ngươi làm gì vậy.

Có chuyện gì còn muốn nói sau lưng ta a.

- Này!

Liễu Thanh Đại có chút gấp gáp, đưa tay vỗ mạnh mấy cái lồng sáng vây khốn mình.

Liễu Thanh Huyền lại là quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, nói:

- Lộ Thu a, cùng vi sư hảo hảo nói một chút, hai ngày nay.. Đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Lộ Thu nhìn Liễu Thanh Đại nhảy lên nhảy xuống trong lồng mắt, hai tròng mắt trong suốt linh động chớp chớp, theo phía sau không chút thay đổi mở miệng:

- Sư tôn, ngươi tin tưởng nhất kiến chung tình sao?

- Vừa thấy.. Chung Tình..

Khóe mắt Liễu Thanh Huyền nhảy lên, bất giác nắm chặt tay.

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Nếu không phải người trước mặt là ái đồ của mình, gã sẽ tiến lên cho nàng một quyền.

Hugh vớ vẩn!

- Nói tiếp đi.

Liễu Thanh Huyền ổn định tinh thần, miệng phun ra một ngụm trọc khí.

- Vâng!

* * *

- Sư tôn, sự tình chính là như vậy, đệ tử kia cáo lui trước.

Một lát sau, Bạch Lộ Thu xoay người rời đi.

Nàng đã đem mấy ngày nay trải qua đều báo cho Liễu Thanh Huyền.

Cái gì cô nam quả nữ, cái gì bị người đuổi giết đồng sinh cộng tử, còn có cái gì Vạn Diệu Tán các loại.

Đồng thời, thêm vào miêu tả cảm tính cá nhân của Nhất Đâu Đâu.

Nghe đến phía sau, Liễu Thanh Huyền cả khuôn mặt đều đen lại.

- Ai nha nha, thật thú vị.

Bạch Lộ Thu bước chân nhẹ nhàng, đuôi lông mày khóe mắt lay động ý cười.

Không ngờ còn có thể nhìn thấy một ngày sư tôn mặt đen.

- Ai, đi như thế nào, Bạch sư tỷ rốt cuộc nói cái gì a?

Liễu Thanh Đại kiễng mũi chân, nhìn trái nhìn phải, cũng rất gấp.

- Vạn Diệu cung.. Vương Thủ Chân..

Mà Liễu Thanh Huyền thì đứng tại chỗ, mày vẫn nhíu chặt, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng.

Giống như thời tiết kia, âm tình bất định, biến hóa không ngừng.

Gã tất nhiên sẽ không tin Liễu Thanh Đại lại đột nhiên có người trong lòng.

Không thể nào.

Có phụ thân anh võ, đẹp trai, dương cương, tuấn lãng lại tiêu sái như gã, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Liễu Thanh Đại tất nhiên cực cao.

Làm sao có thể vừa gặp đã yêu ai.

Chẳng qua, gã vừa nghe đến mấy chữ Vạn Diệu Cung, ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Trong Vạn Diệu cung có quá nhiều đan dược ác độc.

Lúc ấy Liễu Thanh Đại lại trúng Vạn Diệu Tán, thật đúng là có thể sinh ra tình cảm khác thường gì đó.

- Diện bích một tháng sợ là không đủ..

Liễu Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn trận pháp lúc trước tiện tay bày ra, suy nghĩ một chút, lại bổ sung hai đạo cấm chế.

Cấm chế+2, thời gian mặt bích tăng gấp đôi.

Liễu Thanh Đại: "?"

Tình huống như thế nào, như thế nào đột nhiên lại tăng thêm hai cấm chế.

Còn phải tìm chút đan dược, triệt để tiêu trừ tai họa ngầm mới được.

Liễu Thanh Huyền hơi trầm ngâm:

Chợt gật đầu biến mất tại chỗ.

Liễu Thanh Đại: "?"

Không, vậy là sao?

Sao lại đi rồi.

Nàng thật sự bối rối.

* * *

Mà lúc này,

Ôn Tri Hành đang thành thật ở trong nhà gỗ nhỏ của mình.

Trong tay một cái lại một cái bình ngọc xuất hiện.

Rất nhiều đan dược ném vào trong miệng.

Luyện Ngục Dung Lô điên cuồng thiêu đốt, linh khí tu vi của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

Sắc mặt càng đỏ bừng.

Linh khí bàng bạc như thủy triều, vận chuyển trong cơ thể.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Một ngày sau.

[Linh khí tu vi của ngươi tăng lên, cảnh giới trước mắt: Khí Động Cảnh Lục Trọng.]

- Đột phá rồi.

Ôn Tri Hành mở mắt, lại liếc mắt nhìn đai lưng Càn Khôn của mình, đan dược sung túc, tiếp tục cắn.

Hắn không lựa chọn nghỉ ngơi.

Lại là thời gian của một ngày.

[Linh khí tu vi của ngươi tăng lên, cảnh giới trước mắt: Khí Động Cảnh Thất Trọng.]

* * *

[Linh khí tu vi của ngươi tăng lên..]

[Linh khí tu vi của ngươi tăng lên, cảnh giới trước mắt: Khí Động Cảnh Thập Trọng.]

* * *

Liên tiếp bảy ngày.

Ôn Tri Hành một khắc cũng không ngừng nghỉ, cuối cùng cực kỳ thuận lợi đột phá đến trình độ Khí Động Cảnh viên mãn.

Loại tốc độ khủng bố này, nếu là nói ra, sợ là không ai sẽ tin tưởng.

- Khí Động Cảnh viên mãn rồi!

Lúc này sắc mặt Ôn Tri Hành đỏ bừng, linh khí trong khí hải đã đạt tới rất nhiều.

Luyện Ngục Dung Lô cường độ cao công tác một tuần thời gian, cũng chính là hắn có Trường Sinh Đạo Thể.

Nếu là người bình thường, sợ là đã sớm bị cỗ linh khí này chống đỡ nổ tung.

- Hình như còn có thể hấp thu..

Ôn Tri Hành tâm niệm vừa động.

Những người khác tu hành đến bước này, Khí Động Cảnh đã tu xong.

Tổng sản lượng linh khí không thay đổi.

Muốn thay đổi, cũng chỉ có thể động thủ từ "chất".

Nhưng Ôn Tri Hành lại không giống, khí hải của hắn không lúc nào là không mở rộng.

Chẳng khác nào là tổng sản lượng linh khí vĩnh viễn không có hạn mức cao nhất.

Đáng tiếc, thọ nguyên không có gia tăng.

Ôn Tri Hành cũng thở dài một tiếng.

Cùng Thuế Phàm Cảnh bất đồng, thọ nguyên của hắn cũng không có theo linh khí tu vi tăng lên mà gia tăng.

Vấn đề vẫn xuất hiện trên thần hồn.

Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm.

Thân thể của hắn đã sớm không có thọ nguyên hạn chế.

Chẳng qua thần hồn của hắn không được.

Linh khí tu vi gia tăng, cũng không thể để cho thần hồn của hắn đạt được cường đại, thọ nguyên tự nhiên cũng liền bảo trì nguyên dạng.

Bùm!

Đúng lúc này, trong đầu Ôn Tri Hành phát ra một trận nổ vang.

Nương theo tu vi linh khí của hắn đạt tới mười tầng, Linh Đài trong đầu cũng phát ra từng trận oanh minh.

Linh khí bên trong khí hải như giếng phun bắt đầu khởi động.

Trong khoảnh khắc, khí quán toàn thân, khí du kinh lạc thông linh đài.

Thức hải Linh Đài vốn bị sương mù che đậy, bắt đầu bị linh khí bàng bạc cọ rửa.

Bắt đầu trùng kích Huyền Diệu Cảnh!

Tâm thần Ôn Tri Hành chấn động.

Tốc độ này quá nhanh.

Hắn thậm chí còn có chút chưa chuẩn bị tốt, nhưng hết thảy lại là nước chảy thành sông như thế.

- Chúc Thiên Giao Long Quan tưởng đồ!

Ôn Tri Hành nín thở ngưng thần, trực tiếp lấy Chúc Thiên Giao Long Quan ra.

Hiện tại thức hải hắn chưa mở, chưa tới cảnh giới Quan Tưởng.

Còn không cách nào quan tưởng ra Chúc Thiên Giao Long.

Nhưng bản đồ này vẫn có thể giúp hắn mở thức hải.

Thức hải vừa mở ra, hắn chính là Huyền Diệu Cảnh tu sĩ.

Bức tranh từ từ mở ra.

Linh khí bàng bạc cũng tràn vào trong đó.

Như lúc trước,

Trong bóng tối vô biên, một con Giao Long chi nhãn thật lớn mở ra.

Bùm!

Lúc này đây, cũng là từ vô số linh khí ngưng tụ thành thân thể Giao Long.

Linh khí Giao Long rít gào nhằm phía trên thức hải, trực tiếp vọt vào sương mù vô tận.

Hống!

Một trận long ngâm truyền khắp trong đầu.

Sương mù trên thức hải Linh Đài bị linh khí Giao Long cắn nuốt.

Chợt, lại là mấy tiếng vô tận tiếng long ngâm vang vọng trong đó.

Sương mù dần dần mỏng manh, thức hải phía dưới rốt cục hiển lộ!

[Trải qua khắc khổ tu hành, thức hải của ngươi thành công mở ra.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.