Đám giặc ở núi Côn Lôn đã giết hại vô số người, kể cả phụ nữ, trẻ em cũng không tha. Đoan Ngọ giống như bị rắn độc quấn quanh người, toàn thân hóa đá.
Nàng than thở: Xui xẻo thật chứ. Chẳng lẽ do trước đây nàng chôm đồ cúng của thần phật nên giờ bị báo ứng?
Con ngươi nàng không ngừng chuyển động, trong đầu nghĩ "vật hợp theo loài". Nếu nàng lộ ra "hơi thở trộm cướp", biết đâu đám thổ phỉ này sẽ bỏ qua cho nàng?
Mấy con ngựa bám vào vách đá, tốc độ giảm dần. Chúng đi qua hang động lữ đoàn dừng chân qua đêm...
Đoan Ngọ nhếch môi, cười ha ha. Bởi vì nàng từng là người dẫn đầu đội hợp xướng nên tiếng cười đó khiến ngựa của hai người đeo mặt nạ sợ hãi.
Sơn đại vương, hảo hán, tráng sĩ, hiệp khách, nên gọi cái nào thì tốt đây... Không còn thời gian mà nghĩ nhiều nữa, nàng nghiêng đầu nói: "Vị anh hùng này, có phải huynh đi cướp của người giàu chia cho người nghèo không? Tiểu muội là ta đây chạy từ Nam Hải đến núi Côn Lôn, nằm mơ cũng thấy muốn nhìn thấy các vị anh hùng trong truyền thuyết. Giờ giấc mơ thành hiện thực, dù có chết ta cũng nở nụ cười trên môi.
Ha ha, dĩ nhiên không chết thì tốt hơn. Này, các người có thiếu nhân lực không? Mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nhưng nấu cơm, giặt y phục, cho ngựa ăn, ta đều làm được. Các người thu thập bảo vật về, ta có thể giúp phân loại, các người đi cướp của về, ta cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-truyen-con-son-ngoc/3325913/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.