Chương trước
Chương sau
Edit : MNMC

Mọi người cùng nhau ngồi quanh đống lửa, Tiểu Hắc và Hổ Nhi thì ăn ngấu nghiến thịt nướng, còn Hoà Thuận chỉ ăn được mấy miếng liền ngưng.

Nàng đem hai kiện pháp bảo tuyệt phẩm lấy ra. Đã là Tiểu Hắc đề nghị lựa chọn nên chắc chắn nó sẽ biết công dụng là gì.

Hoà Thuận trước cầm dải lụa, hỏi: "Tiểu Hắc, dải lụa này có tác dụng thế nào?"

Tiểu Hắc nuốt một ngụm thịt, không ngẩng đầu lên nói: "Tàng Vụ Ẩn Thân, có thể đeo trực tiếp lên người mà không cần dùng linh lực. Nó sẽ khiến ngươi trở nên vô hình. Tu sĩ dù tu vi cao bao nhiêu cũng không thể nhìn thấy ngươi bằng mắt thường."

Thần thông như vậy sao, Hoà Thuận ngạc nhiên chạm vào Tàng Vụ Ẩn Thân, nói một cách phấn khích: "Đây không phải pháp bảo nghịch thiên à! Có thứ này thì đánh lén không phải quá dễ dàng rồi?"

Sau đó nàng đột nhiên tức giận bất bình : "Nếu ngay từ đầu ta có thứ này thì cần gì phải lãng phí mười mấy năm đi làm dược đồng cho cái Tiên Linh Môn kia!"

"Đồ ngốc, ngươi có thể ẩn thân nhưng không thể ngăn được linh lực phát ra trên cơ thể. Chỉ cần ngươi đặt chân lên chân núi là bị phát hiện rồi."

Đi từ kinh ngạc đến thất vọng, Hoà Thuận cầm Tàng Vụ Ẩn Thân không nói nên lời. Một lúc sau, nàng hỏi: "Vậy đây cũng là pháp bảo tuyệt phẩm? Cái này cùng với bùa ẩn thân thì khác gì nhau, ngươi vậy mà lại lãng phí một cơ hội tốt để chọn thứ này!"

"Ta đang nói đến là một trong những công dụng của nó thôi. Nếu ngươi khôi phục cơ thể trước đây thì không cần linh lực vẫn sử dụng được."

"Mặt khác nó còn có thể tạo ra một đám sương mù rộng trăm thước, nếu người bị đưa vào sương mù, tất cả sẽ rơi vào ảo cảnh. Ngươi còn có thể khống chế hình dạng của sương mù."

"Ví dụ như ngươi tạo một cấm chế ngoài hang động, có thể sử dụng sương mù bao phủ trên đỉnh hang như một tấm che. Người và thú mắc kẹt ở trong sẽ rơi vào ảo cảnh, chẳng phải nó rất hữu ích sao?"Tiểu Hắc cẩn thận giải thích với nàng.

Nghe xong, Hoà Thuận thử mở màn sương mù ra, xuyên qua lớp vải mỏng, nàng dễ dàng thấy được trời xanh mây trắng.

"Theo những gì ngươi nói thì nó cũng có tác dụng đi, nhưng ta không biết kiểm soát kiểu gì? Chưa kể nếu trước đó nó có chủ nhân, liệu có dễ dàng chấp nhận ta là chủ nhân mới không."

Tiểu Hắc liếc nàng một cái: "Yên tâm đi, đây là pháp bảo tuyệt phẩm, không phải mấy vật thông thường kia. Nếu pháp bảo nguyện ý ngoan ngoãn ở trong tay ngươi không chạy trốn, nghĩa là bọn nó đã chấp nhận ngươi."

"Lại nói hai kiện pháp bảo này trước đây chắc là của Thiền Đế, nhưng Nguyệt Doanh đã ra lệnh cho chúng, từ nay về sau ngươi sẽ là chủ nhân mới. Nếu không thì dựa vào tư chất này của ngươi, không đời nào bọn chúng đồng ý đâu."

Nghe Tiểu Hắc nói vậy, Hoà Thuận thử đưa tia thần thức yếu ớt vào Tàng Vụ Ẩn Thân, quả nhiên nó không hề phản kháng, nhẹ nhàng cùng Hoà Thuận thiết lập liên kết.

Sau đó Hoà Thuận ra lệnh trong đầu, khiến nó biến thành sương mù ngày càng lớn, biến đổi thành nhiều hình dạng khác nhau.

Cảm giác rất trơn tru.

Cuối cùng nàng ra lệnh cho Tàng Vụ Ẩn Thân biến thành sương mù bao bọc toàn bộ thung lũng. 

Nhìn từ bên ngoài, thung lũng được bao bọc bởi sương mù dày đặc khiến việc quan sát bên trong trở nên khó khăn. 

Còn bên trong, Hoà Thuận nhìn sương mù bao phủ quanh đầu mình dần dần mỏng đi trở nên nhẹ hơn, cho đến khi biến mất, lại lộ ra toàn bộ bầu trời.

Thứ này thực sự lợi hại, Hoà Thuận rất hài lòng. 

Sau khi đóng lại Tàng Vụ, nàng lấy pháp bảo thứ hai ra, đem thân thức vào trong. Ba chữ Chén Thanh Loan hiện lên trong đầu nàng.

"Chén Thanh Loan?"

"Xem ra cái chén này đang nói cho ngươi biết tên của nó." Tiểu Hắc hiếm khi ngừng ăn mà đi tới.

Bây giờ nó đã quen đi lại, mặc dù khi đi lại trông rất khó coi, nhưng nếu nó vỗ cánh thì còn kinh hơn.

Nghe vậy, Hoà Thuận cầm Chén Thanh Loan lên, vui vẻ nói: "Thứ này hẳn là dùng để đựng đồ đi. Để ta đoán công dụng của ngươi là gì! Ừm...có phải bỏ vàng bạc, trang sức hay linh thạch vào trong, nó có thể 1 biến 100, không bao giờ cạn kiệt không!"

Nói xong, Hoà Thuận lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm ném vào trong, đợi Chén Thanh Loan nở ra nhiều linh thạch cho nàng.

Nàng trông ngu ngốc đến mức Tiểu Hắc không nhịn được đá vào mông nàng, mắng: "Sau khi ngươi từ Phàm Giới trở về ngày càng ngu ngốc thì phải. Đây là pháp bảo phi hành."

Nói đây là pháp bảo phi hành thì dạng tu sĩ đầu đất nào mới tin.

Tiểu Hắc dang rộng cánh, vỗ vỗ nàng: "Không tin thì ngươi thử xem, chỉ cần rót linh lực vào là được."

Hoà Thuận thử rót linh lực vào, Chén Thanh Loan liền xoay tròn rơi xuống mặt đất, nó nhanh chóng biến thành một cái chén lớn, so với vại nước trong nhà người thường còn lớn hơn gấp mấy lần.

Hòa Thuận đến gần Chén Thanh Loan, phát hiện ngực mình vậy mà mới đến ven cái chén, nàng giữ mép chén nhìn vào bên trong.

Có một vòng tròn nhô ra như thể ngươi có thể ngồi lên đó, còn có thêm một bệ tròn nhỏ ở giữa chén.

"Có thú vị không? Ngồi vào trong xem." Tiểu Hắc nhảy vào Chén Thanh Loan, đứng ở chỗ nổi bật nói với nàng.

Hoà Thuận nhanh chóng đi vòng quanh Chén Thanh Loan, có vẻ không có cửa đi vào nên đành phải bò từ mép chén một cách khó coi. 

Hổ Nhi cũng chạy tới với miếng thịt trong miệng, nó nhảy vào chén một cách tao nhã.

Thấy vậy Hoà Thuận trợn mắt, nếu biết trước nàng đã mang theo Giày Mây nhảy vào cho lẹ.

Ngồi trong chén, Hoà Thuận ngạc nhiên chạm vào chiếc bàn nhỏ trước mặt, nghĩ thử khi bay, nàng sẽ đặt trà cùng đồ ăn nhẹ lên đó rồi có thể thoải mái uống trà ngắm cảnh, như vậy tốt hơn là ngồi ỳ ở trong.

Nàng hưng phấn vỗ bàn, sau đó muốn thử xem thế nào, liền rót linh lực vào.

Không có động tĩnh.

Nàng thử lại lần nữa, không một động tĩnh.

Hòa Thuận nghi ngờ ngồi thẳng, hai tay ấn chính giữa bàn, dùng sức rót linh lực vào.

Qua một hồi lâu, nàng lau mồ hôi trên trán, tựa vào thành chén: "Tiểu Hắc, không bằng đem cái bàn này huỷ đi, sửa thành cái bồn, sau này đổ nước nóng vào để tắm."

Thanh Loan ấy vậy mà nghe hiểu lời nàng, nó đột nhiên chấn động một cái, tỏ vẻ bất mãn.

"Vậy ngươi muốn thế nào, ta đem toàn thân linh lực rót cho ngươi, ngươi một chút cũng không nhúc nhích. Không thể bay, thì dùng để tắm đi!" Hòa Thuận thở phì phò chụp vỗ bàn, nghiêm túc cảnh cáo.

Sau đó nàng quay sang thấy Tiểu Hắc cười trộm : "Ngươi còn cười ta, giờ nó không bay được thì ngồi ở đây thoải mái có ích gì."

Tiểu Hắc chẳng hề để ý nói: "Ngươi có thể luyện hóa pháp bảo, dùng ma thú nội đan để khống chế, đúng là ngươi rất giỏi trong việc này. Nhưng nếu luyện lại Chén Thanh Loan thành bồn tắm, nấu chảy một lần nữa thì nó sẽ không còn là pháp bảo tuyệt phẩm nữa."

"Tại sao?" Hòa Thuận không hiểu hỏi.

"Bởi vì pháp bảo tuyệt phẩm là tập hợp linh khí của trời đất, trong quá trình luyện chế sẽ tự biến dị. Chúng có tính cách và ý thức riêng, khác với pháp bảo thông thường. Nếu đưa chúng trở lại lò nung, thần tính của chúng sẽ bị huỷ."

Hòa Thuận nghiêm túc gật đầu trả lời: "Ta hiểu rồi, dù sao chúng ta cũng lấy được nhiều tài liệu tốt từ chỗ Nguyệt Doanh, ta cũng tính đem Tiên Khấp cải tạo lại."

"Dẫn Linh Găng cũng thế, dù sao Linh Căn Đan vẫn còn hiệu lực mấy năm, không bằng lần này luyện lại hết luôn."

"Vậy ngươi định khi nào uống Vàng Đan?" Tiểu Hắc chần chừ hỏi, hiện tại chính nó cũng rất khó xử, thực sự không thể xác định được Hòa Thuận rốt cuộc bị giảm bao nhiêu tuổi thọ.

Hoà Thuận hít một hơi dài, lười biếng nói: "Ta chưa muốn dùng vội. Ta còn có chuyện muốn làm ở Phàm Giới, hiện tại thân thể ta như vậy là thích hợp nhất. Nếu uống Vàng Đan thân thể ta sẽ thay đổi."

"Ngươi còn có chuyện gì? Chẳng lẽ Tiên Linh Môn phiền toái tới ngươi?" Tiểu Hắc không hiểu hỏi, trong lòng có chút không thoải mái.

Chẳng lẽ gặp lúc ở đó nàng đã gặp phải nam nhân nàng thích? Mười năm không ở chung, xem ra nàng đã có chút sự tình giấu giếm.

Hòa Thuận mắt lóng lánh nhìn chằm chằm nó, "Ta muốn đi một chuyến tới Thiên Cổ Cơ."

Tiểu Hắc sửng sốt, tâm tình phập phồng bất định, một lát mới mở miệng : "Chỗ đó có tu sĩ Hoá Thần Kỳ, hơn nữa Hắc Viêm Hoả cùng Âm Dương Thảo không giống nhau, chắc chắn được bảo vệ ở nơi nghiêm ngặt. Không nói có tìm được hay không, chúng ta cũng không dễ trộm được."

Hòa Thuận đột nhiên ha hả cười: "Ngươi đang nói cái gì vậy, ai nói chúng ta đi trộm? Chúng ta chỉ là đi lấy lại vật thuộc về ngươi, nếu có người cản trở, ta liền tắm máu Thiên Cổ Cơ."

Tiểu Hắc liếc nàng một cái, "Ngươi nói thì dễ, cho rằng sẽ giống đi săn ma thú cấp một sao."

"Chúng ta không phải còn có Long Ngư Châu sao? Tới lúc đó đem ra làm Thiên Cổ Cơ một trận đại loạn, thừa dịp cướp Hắc Viêm Hoả, được không?" Hòa Thuận giảo hoạt cười, khoa tay múa chân nói.

Thấy nàng quyết định như vậy, Tiểu Hắc cũng không nói gì, thật sự nó cũng muốn lấy lại Hắc Viêm Hoả, nhưng nó cũng hiểu độ nguy hiểm rất cao. 

Nó cũng quyết t, nếu gặp nguy hiểm sẽ bỏ lại Hắc Viêm Hoả, cứu Hoà Thuận trốn thoát an toàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.