Chương trước
Chương sau
Edit : MNMC

Nguyệt Doanh khẽ mỉm cười vung tay lên, hai kiện pháp bảo bay tới.

Pháp bảo như sương như khói hoá thành một dải lụa nhẹ như cánh ve, còn con chim kia biến thành một cái chén nhỏ xanh biếc.

Nàng đưa hai thứ cho Hoà Thuận rồi bỏ đi, để Hoà Thuận có thời gian lấy đồ.

Hoà Thuận tò mò cầm hai kiện pháp bảo tuyệt phẩm lên.

Dải lụa thì cũng không lạ lắm nhưng chiếc chén nhỏ làm Hoà Thuận chả hiểu ra sao. Nàng cầm chiếc chén nhìn qua nhìn lại, tự hỏi nó có ý nghĩa gì.

Thấy nàng chần chừ, Tiểu Hắc không khỏi thúc giục: "Đừng nhìn nữa, nhanh chọn mấy thứ tốt rồi chúng ta đi."

Hòa Thuận đem pháp bảo bỏ vào hạt trữ vật, sau đó đi chọn đan dược và tài liệu.

"Hoa cúc xanh, cánh của cổ xà, giấy vàng kim, máu của hoàng thú..." Hoà Thuận hưng phấn đào trong núi tài liệu, không ngừng nhét đồ vào túi trữ vật.

Nhìn thấy bộ dáng quên hết trời đất của nàng, Tiểu Hắc vội vàng nhắc nhở: "Đủ rồi, linh dược ta cũng đã lấy đủ."

"Được."

Hoà Thuận xấu hổ nhìn Tiểu Hắc. Một cái túi trữ vật có thể được đựng quá ít, đồ tốt lại nhiều thế cơ mà, thật sự quá đau lòng!

"Tạm thời khỏi lấy thứ không dùng được, ngươi cần nhất thứ gì hẵng lấy." Tiểu Hắc sốt ruột nói.

Suy nghĩ một chút, Hòa Thuận đành phải đem một ít tài liệu nàng rất muốn nhưng chưa dùng tới lôi ra ngoài, rảnh được phân nửa túi.

Sau đó, nàng nhặt ma thú nội đan cấp 6 đến cấp 7, cấp càng cao thì thể tích nội đan càng lớn. Hơn nữa nội đan cấp 7 lại nhiều, nàng không chút ý tứ nhặt nhiều một chút.

Tuy bây giờ Nguyệt Doanh không ở đây, Hoà Thuận cũng không dám động tay chân gì, chỉ thành thật nhét đồ vào túi.

Nhưng lúc Nguyệt Doanh trở lại liền thấy Hoà Thuận đang cố nhét một viên nội đan cấp 7 vào trong túi đã căng đầy, thật sự không nhét nổi nữa mới luyến tiếc bỏ ra.

Tiểu Hắc nhìn bộ dáng của nàng, chỉ cảm thấy thực sự thật mất hết thể diện.

Tất nhiên Nguyệt Doanh không để ý mấy việc này, chỉ cười :"Đúng rồi. Ta suýt quên không nói cho các ngươi biết Vàng Đan đã luyện xong, nếu ngươi uống có thể làm giảm hiệu quả của Linh Căn Đan."

Hòa Thuận nghĩ ngợi, linh căn cùng linh lực tan biến cũng không sao, nhưng nếu Âm Chi Đan mất tác dụng thì nàng không thể ở lại Ma Giới nữa.

"Vậy hiệu quả của Âm Chi Đan ta uống trước đây có bị mất không?"

"Ta không biết, Vàng Đan có thể thay đổi toàn bộ thể chất, nếu làm hiệu quả của Âm Chi Đan biến mất thì.." Nguyệt Doanh không dám nói lung tung.

Hòa Thuận vừa nghe liền do dự, nếu như nàng không thể thay đổi thể chất thì sẽ không điều khiển được pháp bảo cỡ lớn cũng như tiêu diệt Diệt Thế lão tổ. Nhưng nếu không dùng thì sao nàng quay về được Ma Giới báo thù.

"Hơn nữa ngươi đã dùng quá nhiều đan dược, nếu như thân thể khôi phục lại thành phàm nhân chắc chắn sẽ lưu lại tác dụng phụ là giảm tuổi thọ." Nguyệt Doanh tiếp lời, đem Hòa Thuận vã ra một trận mồ hôi lạnh.

Nàng đột nhiên nghĩ lúc trước Nguyệt Doanh đưa đan dược cho nàng cũng không nhắc nhở gì.

"Vì sao lúc trước ngươi không sớm nhắc ta?"

Nghĩ đến việc mình ăn đan dược như đậu thạch, nàng chỉ cảm thấy rất hối hận.

Nguyệt Doanh bất đắc dĩ nói: "Ngươi chủ động cầu đan dược của ta, hiện tại sao có thể trách ta chưa?"

Hoà Thuận lo lắng đến nỗi nàng cứ cau mày đi đi lại lại xung quanh. Đột nhiên, nàng nghĩ đến gì đó, nhanh chóng lục lọi trong các hạt trữ vật.

"Tìm được rồi, chính là nó." Hoà Thuận hưng phấn lấy ra một chiếc ngọc giản, vui vẻ kêu lên.

Nàng hưng phấn nói: "Ta mới không sợ bị giảm tuổi thọ, với bốn bài thuốc này ít nhất ta có thể sống được thêm hai đến ba trăm năm nữa."

"Cái gì? Để ta xem xem." Nguyệt Doanh nghe vậy có chút hiếu kỳ, đưa tay lấy ngọc giản trong tay Hoà Thuận.

Hoà Thuận muốn giật lại nhưng sợ không đánh lại được Nguyệt Doanh nên chỉ có thể lo lắng nhìn nàng ta. 

"Sao ta lại không biết bài thuốc này?" Tiểu Hắc nghiêng đầu hỏi.

Hòa Thuận lúc này mới ngẫm lại, lúc trước ở Phong Vô thành được Phạm Tử Nam cho khối ngọc giản này, chưa kể bị tên đạo sĩ thối kia truy đuổi phải chạy trốn nên quên nói với Tiểu Hắc. Hôm nay thực không lấy ra cũng quên mất, liền giải thích.

"Ngày đó chúng ta ở Phong Vô thành chạy trốn, ta gặp một người quen, chính là tên Phạm Tử Nam cho ta Âm Chi Đan. Ta đưa hắn một bộ kiếm, hắn tặng lại ta phương thuốc này nói người phàm ăn được sẽ sống lâu hơn?"

Nguyệt Doanh nhìn một hồi, cười cười, đem ngọc giản ném lại cho Hòa Thuận: "Các ngươi đều bị lừa rồi, đây cũng chả phải phương thuốc gì hết mà là thuốc cho các tu sĩ Nguyên Anh ở dân gian. Chắc ở Phàm Giới thiếu hiểu biết nên mới lan truyền lung tung."

Hoà Thuận cầm ngọc giản, ngơ ngác nói: "Ta... hắn ta nói nếu đưa nó cho phàm nhân thì tuổi thọ sẽ thực sự tăng lên mà. Chẳng lẽ hắn gạt ta?"

Tiểu Hắc dùng cánh lấy ngọc giản, lấy móng dẫm lên nhìn thử.

Quả nhiên chẳng phải thứ thuốc tăng tuổi thọ gì.

Nguyệt Doanh đặt ngón tay lên cằm suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải sẽ không có tác dụng, hay ngươi thử một lần sẽ biết."

Hoà Thuận ngây người một lúc, suy đi nghĩ lại nhiều lần trong đầu, rồi bình tĩnh lại. 

Nàng nhặt công thức lên, nói: "Không sao. Ta không nghĩ là có thể. Một khi ta uống Vàng Đan, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn cho đến khi chết. Nhưng nếu chỉ mất một, hai năm thì cũng không sao. Để sau này nói đi. Bọn ta nên khởi hành trước."

"Tiên tử, ngươi có thể giúp bọn ta đến một nơi có ít người hơn, cách xa Phong Vô Thành không?" Hoà Thuận đem Hổ Nhi vào túi linh thú, hỏi Nguyệt Doanh.

"Đã nhiều năm không ra ngoài, làm sao ta biết nơi nào ít người, nơi nào nhiều người?"

Hoà Thuận trợn mắt, "Vậy tại sao lần trước ngươi lại đưa ta đến rìa Phong Vô."

Nghe xong, Nguyệt Doanh cười nói: "Đó chỉ là trùng hợp thôi. Ta vừa mới đưa ngươi ra, ai biết ngươi vừa vặn bị ném ra ngoài thành."

"Thôi không sao. Tệ nhất bọn ta có thể tự đi." Nghe tới không thể chỉ định địa điểm, Hoà Thuận liền bỏ qua.

Trước mắt liền có một tia lóe sáng lên, Hoà Thuận và Tiểu Hắc đã rời khỏi Độn Lôn Thành, xuất hiện trong một thung lũng.

Thung lũng này được bao phủ bởi cỏ xanh, cỏ mọc đầy hoa dại màu trắng. 

Một thác nước nhỏ chảy từ thung lũng xuống, dưới thác có một hồ nước trong vắt.

Trong thung lũng cũng không có người, không có ma thú to lớn. Chỗ này chỗ kia có một ít cây cối. 

Tiểu Hắc trước đi ra ngoài kiểm tra tình hình xung quanh, trong khi Hoà Thuận thả Hổ Nhi ra. 

Sau khi được thả ra Hổ Nhi hưng phấn lăn qua lăn lại trên đám cỏ, sau đó nó đuổi theo một con thỏ chân khổng lồ.

Hoà Thuận ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, cởi giày, nàng ngâm chân vào nước hồ mát lạnh, mỉm cười nhìn Hổ Nhi đang đuổi bắt trên thảm cỏ xanh.

Sau khi tâm trí Hổ Nhi được khai mở, nó thực sự khác trước đây. 

Trước đây Hổ Nhi chỉ như những con thú bình thường, ăn rồi ngủ rồi ngơ ngác, không có hứng thú với bất cứ thứ gì. 

Nhưng giờ Hổ Nhi thực sự như một đứa trẻ mới sinh, trở nên thông minh và hoạt bát hơn, nó còn thích chơi đùa và chiến đấu. 

Hoà Thuận nghĩ nếu nó tiến giai tới cấp bảy, những ký ức đã mất của nó có thể được phục hồi lại.

Vui vẻ đủ rồi, Hổ Nhi chạy tới chỗ Hoà Thuận, trong miệng ngậm một con thỏ chân khổng lồ, nhả ở chân nàng, nó vặn vẹo mông không ngừng gầm gừ đòi ăn.

Hoà Thuận mỉm cười, xỏ giày vào nói Hổ Nhi nhặt vài cành cây mang về. 

Sau đó nàng lột da thỏ chân khổng lồ rồi rửa sạch.

Trước đây nó chỉ có thể hiểu được một số mệnh lệnh như tấn công hoặc phòng thủ, chạy hoặc đi, nhưng bây giờ nó thậm chí còn có thể nhặt củi, điều này khiến Hoà Thuận vô cùng vui mừng.

Khi đã có đủ củi, Hoà Thuận lấy chiếc vỉ nướng cũ ra nướng con thỏ bằng kỹ thuật xa lạ. 

Suy cho cùng đã hơn mười năm chưa được ăn thịt nướng nên lúc đầu có chút lúng túng. Nhiều gia vị nàng chuẩn bị trước đó đã hết nên nàng chỉ có thể cho chút muối vào.

Khi thịt sắp nướng xong, trong thung lũng bỗng có một cơn gió mạnh thổi tới, hóa ra Tiểu Hắc từ bên ngoài thung lũng trở về. 

Kích thước cơ thể của nó đã tăng lên gấp nhiều lần, thậm chỉ nó có thể tạo ra một cơn gió mạnh chỉ bằng vỗ cánh.

Tiểu Hắc mang về một con linh dương đầu khổng lồ khá lớn.

"Ngươi thật uy phong nha Tiểu Hắc." Sức mạnh của ma thú cấp sáu thực sự khiến Hoà Thuận kinh ngạc.

Nó có thể tạo ra một cơn gió mạnh như vậy chỉ bằng cách vỗ cánh sao?

Hoà Thuận chưa chiến đấu với ma thú cấp sáu bao giờ nên nàng không biết chúng đáng sợ đến mức nào. 

Trên thực tế thì đúng là ma thú cấp 6 rất mạnh. Không có tu sĩ nào dưới Nguyên Anh Kỳ có thể một mình đánh bại chúng cả.

Hoà Thuận nhìn Tiểu Hắc uy phong nghĩ thầm, cần thêm củi cho cái đầu linh dương khổng lồ này rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.