Bắc Tịch không chống nổi thân mình, ngã người vào giường.
Đàm Trăn là khí tu nổi danh của giới Tu Chân, roi kia chính là pháp khí của hắn ta. Thật sự không phụ uy danh của hắn ta, một roi đánh xuống đã làm Bắc Tịch cảm nhận được cơn đau đớn xuyên tim thấu cốt.
Dù có năng lực khôi phục rất tốt của người Tu Chân, nhưng một đêm trôi qua, hiệu quả vẫn rất nhỏ yếu.
Nghe Nam Y nói vậy, Bắc Tịch cười tự giễu. Dáng vẻ trước kia của hắn vẫn không làm nàng thích, vậy tại sao hắn còn phải giữ dáng vẻ kia?
Nhưng hắn không thể nói vậy với Nam Y, hẳn chỉ dùng giọng nói trầm khàn sau khi bị bệnh nói: “Vốn là lỗi của đệ tử, là sư phụ nhân từ tha cho đệ tử. Chờ đến khi đệ tử hết thương tích thì nhất định sẽ nghe theo xử phạt của sư phụ.”
Hắn vẫn nhớ rất rõ lời Nam Y nói trước khi hắn hôn mê. Ở trong mắt hắn, không bị phạt đồng nghĩa với không tha thứ, hắn muốn được tha thứ nên hắn cần phải bị phạt.
Nam Y né tránh đề tài này, nàng đi tới và đưa cho hắn một cái lọ nhỏ: “Đây là thuốc trị thương ta lấy từ Phỉ Thuật trưởng lão. Ngươi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Núi Thanh Vụ không có thuốc trị thương, vì nàng sẽ không bị thương.
Bắc Tịch nghe theo lời nàng, lấy một viên thuốc và bỏ vào trong miệng.
Nam Y tưởng là có lẽ hắn bị đánh một trận nên ngoan ngoãn hơn. Trước kia hắn là không chịu nghe lời nàng, bây giờ thì rất nghe lời, cho cái gì thì ăn cái gì, không hề dây dưa.
Nghĩ vậy, nàng đưa tách trà thơm ngon mình vừa pha đến: “Uống một ngụm trà đi, nghe nói thuốc này rất đắng.”
Bắc Tịch nghe vậy thì ngây người, một lúc sau mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt mà nhìn Nam Y.
Chưa bao giờ có được đãi ngộ này làm thiếu niên ngạc nhiên đến liên tục nuốt nước miếng, nhưng cũng không nhận lấy tách trà. Nam Y thấy vậy thì nghĩ là hắn không cần, chuẩn bị thu lại thì một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra giành lấy tách trà kia.
Bắc Tịch cầm tách trà kia lên, một hơi cạn sạch. Hắn cứ thể để lộ cần cổ trắng nõn yếu ớt ra trước mặt Nam Y, không hề đề phòng nàng. Hay nói đúng hơn là dù nàng có lấy mạng hắn, hắn cũng không có chút nào không nguyện ý.
“Còn đắng không?”
Nam Y đợi hồi lâu cũng không thấy Bắc Tịch nói chuyện, nàng cố gắng nhớ lại những chuyện có thể nói trước đây của họ, nhưng lại phát hiện ra dường như bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau.
Nàng không thích sát khí dày đặc trên người Bắc Tịch nên không muốn nói chuyện với hắn, còn hắn thì bẩm sinh đã âm u không thích nói chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ có thể hỏi cái này.
Bắc Tịch lại ngẩn người, vẻ mặt như thường nói: “Không đắng.”
Chỉ là bàn tay run rẩy đã để lộ tâm trạng không bình tĩnh của hắn lúc này.
Có tiếng gì đó vang lên bên tai Nam Y. Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, nàng nói với Bắc Tịch: “Ừ, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Nam Y lập tức biến thành một luồng ánh sáng, lập tức biến mất ngay trước mặt Bắc Tịch.
Bắc Tịch vươn tay ra nhưng không nắm được tay người kia, hắn thu tay lại, cúi đầu xuống, mặt mày vô cùng u tối.
Nàng vẫn luôn như vậy, chỉ nói một câu là biến mất.
Nam Y trời khỏi núi Thanh Vụ, ra sau núi đi đến chính điện Huyền Cơ Tông. Tông chủ dùng ngàn dặm truyền âm bảo nàng đến đây.
“Sư huynh.”
Chân của Nam Y vẫn chưa chạm đất, nàng bước tới một bước và chào hỏi Tông chủ.
“Sư muội đến rồi.”
Người trên ghế nhìn thấy Nam Y rồi mới xoay người đi xuống, ông ta vừa đi vừa nói: “Nghe Đàm Trăn nói muội bao che cho đồ đệ kia của muội à?”
Ngay cả một câu dò hỏi cũng không có, vừa mở miệng đã lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Nam Y cúi đầu, bỗng nhiên nhếch môi cười nói: “Chưa thể nói là bao che, Bắc Tịch là đệ tử thân truyền của muội, nếu hắn phạm lỗi thì tất nhiên phải do người làm sư phụ là muội dạy dỗ.”
Đây là không hài lòng khi Đàm Trăn dạy dỗ đồ đệ của nàng.
Tông chủ cũng không lập tức đáp lại, ông ta cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi cười vươn tay vỗ lên vai Nam Y: “Tuy nói là vậy, nhưng muội cũng chú ý chừng mực, đừng để người khác bắt lấy nhược điểm.”
“Tất nhiên rồi.”
Nam Y khẽ nghiêng đầu, không cho người khác nhìn thấy tia u tối trong ánh mắt nàng, rồi đáp lời với Tông chủ.
“Lại nói Y Nhi này, muội cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đa số tu sĩ đến tuổi này của muội cũng đều có đạo lữ cả rồi, muội nghĩ sao?”
Nam Y đặt ngón trỏ lên Bạch Yểm, chậm rãi gõ từng cái, từng cái một: “Sư huynh không cần để ý những chuyện này, giới Tu Chân có rất nhiều tu sĩ không có đạo lữ.”
Nàng nói vậy làm Tông chủ nhíu mày, như tận tình khuyên bảo mà khuyên sư muội từ nhỏ đã rất có quyết đoán của mình: “Con đường tu tiên rất khổ cực, có người bên cạnh cũng tốt. Sư huynh thấy Đàm Trăn không tệ, hai người cũng xem như là thanh mai trúc mã, muội có thể thử xem.”
Thì ra là làm thuyết khách cho Đàm Trăn.
Nàng cũng không nhớ kiếp trước có chuyện này hay không, nhưng dù sao nàng cũng từ chối, nếu không cũng sẽ không độc thân đến chết.
Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nàng nói không muốn thì không ai có thể cưỡng ép nàng.
Thật đúng là vậy, thấy nàng nói với giọng điệu kiên quyết, gương mặt cũng không chút dao động thì Tông chủ thở dài một hơi nói: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi chính là có nhiều ý tưởng. Thôi thôi, vậy muội về trước đi.”
Nam Y gật đầu, xoay người biến thành một luồng ánh sáng rời khỏi chính điện.
Tông chủ nhìn theo hướng nàng biến mất rồi nói với giọng bất lực: “Đệ nghe thấy không?”
Đàm Trăn đi ra và nói: “Sư huynh.”
“Nàng không muốn. Sau này đệ nên thu lại mấy ý nghĩ này đi.”
Khác với khi đối mặt với Nam Y, lúc đối mặt với Đàm Trăn, giọng điệu của Tông chủ rõ ràng là mạnh mẽ hơn một chút.
Đàm Tràn âm u liếc mắt nhìn núi Thanh Vụ, sau đó nhỏ giọng đáp lời Tông chủ: “Đệ biết, sư huynh.”
Nam Y quay về núi Thanh Vụ, nhưng nàng không biết phải chung sống với Bắc Tịch thế nào, nên đành tìm một ngọn núi rồi ngồi xuống, tạm thời không có ý định xuất hiện trước mặt Bắc Tịch.
Trong giới Tu Chân, vạn vật đều để ý nhân quả luân hồi. Giữa nàng và Bắc Tịch vốn nên có một đoạn nhân quả, có khí đoạn cơ duyên này của nàng cũng là có liên quan đến Bắc Tịch.
Nàng ngồi ngẩn ngơ trên núi, cứ thế đến nửa tháng.
Lúc này nàng mới cẩn thận suy nghĩ ra, nhân quả luân hồi này cũng không cần quá để ý, nên đến thì nhất định sẽ đến, nếu không dù ngươi có nghĩ cách báo đáp thì trong mắt Thiên Đạo cũng giống như ngươi chưa báo đáp.
Nghĩ vậy, lúc này Nam Y mới rời khỏi ngọn núi kia và đi về đình viện của mình.
Nàng đi vào thì thấy một người đau khổ nhíu mày ngồi trước cửa. Người này trông có chút quen, Nam Y đến gần mới nhận ra đây chính là Hoằng Phù, người đầu tiên nàng thấy khi tỉnh lại.
“Sao ngươi ngồi đây?”
Nam Y đã suy nghĩ cẩn thận vấn đề mình vẫn luôn rối rắm, lúc này nàng như là chìm đắm trong gió xuân, cả người tỏa ra hơi thở hiền hòa. Hoằng Phù vừa ngẩng đầu đã ngây người, một lúc sau mới ngơ ngác nói một câu: “Sư thúc, người thật đẹp.”
Nam Y:……
Tu sĩ không có định nghĩa gì về dáng vẻ bên ngoài, dường như không hề có tu sĩ nào xấu xí cả. Người có chút thực lực đều có thể sửa chữa nhan sắc của mình, cho nên từ trước đến này không ai để ý đến dáng vẻ bên ngoài của tu sĩ khác.
Sau khi lấy lại tinh thần, Hoằng Phù thấy Nam Y không nói chuyện thì lập tức run người. Hắn nhớ lại lời mình vừa nói thì rất muốn đánh cho mình một tai.
“Không, không phải, đệ tử không có ý này. Sư thúc, ý của đệ tử là, là vẻ đẹp của sư thúc khác với vẻ đẹp của người khác. Không, cũng không phải…..”
Hình như càng bôi càng đen thì phải. Hoằng Phù tuyệt vọng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: xong rồi, chẳng lẽ các danh chơi trò lưu manh với sư thúc sẽ bị treo lên người mình sao?
“Hai người đang làm gì vậy?”
Lúc lại đây Nam Y không hề thu liễm hơi thở của mình, Bắc Tịch đã sớm nhận ra, hắn vội vàng chạy đến thì thấy sư phụ của hắn vừa Hoằng Phù đang nhìn nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]