“Hôm nay người và đồ đệ của người định ra ngoài à.”
Mới sáng sớm người nào đó đã đến đây chuẩn bị, nàng ta cũng không có mù.
“Ừ, đó là sư huynh ngươi, lần sau không được gọi sai.”
Đào Hề bĩu môi nghĩ, nàng ta mặc kệ là sư huynh gì đó, nàng ta là muốn nhận sư phụ, không hề muốn nhận sư huynh.
“Vậy, vậy các người đi ra ngoài, còn ta thì sao bây giờ?”
Đào Hề ngại ngùng dựa sát vào Nam Y sau đó hỏi nàng. Nhưng nàng chỉ thấy nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời, phảng phất như không quá để ý.
Nam Y thấy tiểu cô nương rõ ràng rất bất an còn nhất quyết giả vờ bình tĩnh thì thấy thật thú vị, vươn tay cầm lấy đóa hoa kiều diễm luôn được chăm sóc tỉ mỉ bên giường rồi đưa cho Đào Hề.
“Ngươi bám vào đóa hoa này rồi đi cùng chúng ta.”
Ánh mắt của Đào Hề lập tức sáng bừng lên, vội vàng đón nhận đóa hoa. Nhưng nghĩ đến gì đó, dưới ánh mắt trêu ghẹo của Nam Y, nàng ta khẽ ho khan rồi vội đặt đóa hoa xuống, vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu ưỡn ngực lên nói: “Cũng, cũng không cần phiền toái như vậy, ta chỉ là sợ trên đường đi người gặp nguy hiểm, có ta ở cũng có thể bảo vệ được người.”
Nam Y thầm nghĩ, vết thương của ngươi còn chưa lành, chỉ còn có chút sức lực không quan trọng thì có thể bảo vệ được ta sao?
Nhưng trên gương mặt không hề có ý phản bác, nàng chỉ vươn tay xoa tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ton-nang-cung-chieu-mot-doa-hac-lien-hoa/2891883/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.