Đào Hề rụt mắt lại, Nam Y nhíu mày nói: “Làm gì đó?”
“Ngươi đã trưởng thành đừng mãi quấn lấy sư phụ, ngươi nghĩ mình vẫn là ấu tể sao?” Trong ánh mắt hắn như có tia sáng lạnh lùng, từ tia từng tia bắn xuyên qua, tất cả đều nhắm vào Đào Hề.
“Ta, ta……”
Đào Hề thật sự sợ, nàng ta muốn nói tuổi này của mình ở Yêu tộc chính là một ấu tể, nhưng khi nhìn kiếm của Bắc Tịch, cuối cùng nàng ta cũng không dám nói ra. Nàng ta chỉ oán giận lẩm bẩm một câu: “Tự mình ngủ thì tự mình ngủ, hừ.”
Sau đó nàng ta xoay người đi đến phòng đối diện phòng Nam Y.
Bên ngoài chỉ còn lại hai người Nam Y và Bắc Tịch.
Nam Y trông có vẻ rất bất lực, nàng vẫy tay với Bắc Tịch, ra hiệu cho hắn tránh ra.
Bắc Tịch nghiêng người nhường ra một lối nhỏ đủ một người đi, nhưng khi Nam Y đi đến trước mặt thì hắn hỏi: “Sư phụ còn giận sao?”
“Không giận, ngươi đi vào đi.”
Nam Y đứng bên trong nói với Bắc Tịch.
Bắc Tịch nhìn người đối diện, im lặng một hồi rồi vẫn đi vào.
Nam Y tim ghế ngồi xuống, Bắc Tịch lập đứng ở trước người nàng.
“Ngồi đi.”
Một người lớn như vậy đứng ở trước mặt nàng, nàng phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy gương mặt hắn.
Bắc Tịch nghe lời ngồi xuống, bàn tay tùy ý đặt lên bàn cơm trải khăn bàn màu sẫm.
Nam Y lướt mắt nhìn bàn tay kia, chỉ cảm thấy nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ton-nang-cung-chieu-mot-doa-hac-lien-hoa/2891880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.