“Thầy ơi, khoan khóa cửa phòng học đã, em để quên áo khoác rồi!”.
Ngôn Di chạy vội về phòng học, may thầy vẫn chưa khóa cửa. Thấy cô quên đồ, thầy với tay bật công tắc đèn phòng, thoáng chốc căn phòng đã sáng bừng lên.
Cô hay ngồi ở hàng ghế số bảy, cô cảm thấy đó là chỗ ngồi thuận lợi nhất để nhìn thấy rõ toàn bộ bảng:
“1, 2, 3…, 6, 7”.
Đếm tới số 7 cô dừng bước, nghiêng người nhìn xuống hộc bàn lấy áo khoác ra. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thầy đang đứng cách mình 3 bước chân. Thầy dang tay chống nạnh, lại giở giọng dạy dỗ theo thói quen:
“ Đi học mà ngày nào cũng quên đồ, lứa trẻ bây giờ trí nhớ kém quá. Aizz, cũng may còn biết mang theo áo khoác, chứ con gái đêm hôm mặc váy một mình ra ngoài dễ gặp mấy thằng biến thái lắm đó.”
Cô cười mỉm đáp lại:
“ Dạ em biết rồi. Mai gặp lại”
Nói rồi cô cúi chào thầy rồi vội vàng chạy ra cổng. Nhớ lại những lời thầy vừa nói khi nãy, cô lại nhớ lại những ký ức trong quá khứ, rồi lại chỉ biết cười trừ.
Trời sinh cô đã có một gương mặt ưa nhìn, từ những lúc còn học cấp 2, Ngôn Di cô đã gặp không ít những lần trêu chọc của từ những người đàn ông xa lạ trên xe bus trên đường đi học:
“Làm gì mà lâu quá vậy?”
“Đây, đây, để cậu phải chờ lâu rồi”
Nhìn cô bạn thân của mình đang ngồi trên yên xe cằn nhằn, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-toi-hon-nhan/2830043/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.