Nửa đêm khi cô đang ngủ thì giật mình bởi tiếng mưa rơi kèm sấm chớp. Cô nhanh chóng ngồi dậy, co rúm lại một góc. Tiếng sấm chớp làm cô nhớ tới cái đêm mình bị bắt cóc.
Ngồi được một lúc thì tiếng sấm càng lúc càng lớn hơn, tầm suất cũng nhiều hơn. Cô sợ hãi liền nghĩ đến việc qua phòng anh ngồi. Vừa đặt một chân xuống giường thì tiếng sấm lại một lần nữa vang lên.
Cô vội cắm mặt mở cửa chạy qua phòng anh. Nghe tiếng động anh cũng choàng tỉnh giấc. Theo ánh sáng lờ mờ anh thấy cô đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Anh cũng ngồi dậy, xuống giường ngồi bên cạnh cô:
“Không ngủ được sao?”
Cô gật đầu;
“Em...sợ sấm chớp”
Anh đưa tay, đẩy đầu cô tựa vào vai mình. Sau đó liên tục vỗ về bàn tay cô như để trấn an. Cô không lâu sau đó lại chìm vào trong giấc ngủ.
Mưa xuống nên nhiệt độ phòng cũng hạ xuống. Anh nhẹ nhàng với tay lấy chiếc chăn bông trên giường, rồi lại nhẹ nhàng đắp cho cô.
Hai người cứ vậy mà ngủ qua một đêm nên khi sáng tỉnh dậy không tránh có chút mỏi. Cô là người dậy đầu tiên, cô vừa tỉnh giấc thì anh cũng dậy theo.
Cô mở miệng trước:
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng”
Anh đáp lại bằng giọng ngái ngủ, thấy anh vô thức bẻ cổ và vai, cô có chút thấy hối lỗi. Sau đó anh mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh. Cô cũng về lại phòng đánh răng rửa mặt.
Khi xuống nhà, cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-toi-hon-nhan/2830006/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.