Tối ngày thứ 2 anh không dám ngủ, liên tục nhìn màn hình để phòng khi giá cổ phiếu có rớt đột ngột thì còn kịp xoay sở. Mục đích thức là vậy nhưng không ngờ bố anh đã tỉnh dậy sớm hơn dự tính, vượt ngoài dự đoán của bác sĩ, anh vào viện ngay trong đêm.
Bố anh ngoài sắc mặt có hơi tái nhưng cử chỉ cũng không ốm yếu nhiều. Ông đã nghe trợ lý kể đại khái tình hình mấy hôm nay. Bố anh ngồi tựa vào đầu giường:
“Mấy ngày nay thức đêm nhiều lắm đúng không?”
Anh hơi ngạc nhiên, anh đã dặn không ai được nói với bố về giờ giấc sinh hoạt của anh gần đây, sao ông vẫn biết được:
“Sao bố biết?”
“Mặt xấu đi không ít”
“….”
Mẹ anh bước vào với vẻ mặt không vui:
“Bố vừa tỉnh dậy, mẹ còn chưa được nói lời nào với bố thì bố đã nằng nặc muốn nói chuyện với con. Phí công mẹ chăm mấy ngày nay.”
Ông đột nhiên cười phá lên nói với anh:
“Về ngủ nghỉ đi, việc còn lại bố lo được!”
Anh không từ chối ý tốt của bố, vì bây giờ anh còn có một việc quan trọng hơn cả đi ngủ.
—————————
Cô đang cho Bông uống thuốc, đã mấy ngày trôi qua, sức khỏe Bông không còn yếu nữa nên đã được xuất viện. Cô hiện tại đang ở cùng Bông tại căn nhà của anh.
Bông còn là một “em bé” nên rất hay nhõng nhẽo, không chịu uống thuốc. Mỗi lần cô cho nó uống thuốc thì chẳng khác gì cực hình cả, phải dí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-toi-hon-nhan/2829963/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.