“Trắc phi anh minh.” Mi Nhi liếc nhìn Thanh Âm nói: “Đừng tưởng rằng thuyết phục ta, các ngươi có thể chờ xem kịch vui, chúng ta hai con châu chấu cột chng một sợi dây, ai cũng đi không được.” Thanh âm lập tức gật đầu phụ họa: “Thiếp thân sẽ như Thiên Lôi chờ Trắc phi sai đâu đánh đó.” “Trắc phi, khi nào chúng ta động thủ?” Đinh Lan nghe xong Mi Nhi nói phải đối phó Hoa Tưởng Dung liền kích động nóng lòng muốn hành động. Mi Nhi nói: “Nàng ta đang ở Thanh Hiên Các, Vương gia là người khôn khéo, nếu chúng ta ngấm ngầm giở trò tất nhiên sẽ bị phát hiện. Cho nên, hiện tại không nên động thủ, ít nhất phải chờ ta qua cửa, chính thức thành trắc phi. Các ngươi mấy ngày này thành thành thật thật mà ở yên trong viện của mình, đọc kỹ gia huấn, tìm ra mọt ít điều điều khoản khoản có thể nhắm vào nàng ta. Đến lúc đó, ta muốn Vương gia tận mắt nhìn thấy ta danh chính ngôn thuận mà đối phó nàng.” Thanh Âm nghe Mi Nhi nói vậy khóe môi liền cong lên. Chuyện của Hoa Tưởng Dung lắng xuống, Triệu Đoạt lại dấn thân vào xử lý các việc lớn nhỏ cho hôn sự sắp tới, cả ngày không trở về thanh hiên các, chỉ có buổi tối mới có thể trở về quấy rầy Hoa Tưởng Dung, nhưng đại đa số, đều sẽ bị Hoa Tưởng Dung châm chọc mỉa mai đuổi đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian Triệu Đoạt không có mặt, Hoa Tưởng Dung tích cực trị liệu, sử dụng một ít linh dược quý hiếm, lại có Tiểu Thúy giúp đỡ xoa bóp chân đã dần dần khỏe lại mà khôi phục tri giác. Ban ngày, nàng sẽ sai mọi người đi ra ngoài, bảo Tiểu Thúy đỡ mình xuống giường luyện tập đi lại. Buổi tối, lúc Triệu Đoạt tới nàng lại nằm ở trên giường giả bộ chân không có một chú tri giác. Hôm nay, như thường lệ Hoa Tưởng Dung xuống giường luyện tập đi lại, Tiểu Thúy ở một bên thật cẩn thận mà dìu nàng, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, vì sao không cho Vương gia biết? Ngươi không biết, Vương gia cả ngày vội vàng chuẩn bị hôn lễ, đêm đến còn muốn lo lắng cho bệnh tình của ngươi, ngài ấy đã tiều tụy đi rất nhiều.” Hoa Tưởng Dung cười cười nói: “Ta đều biết.” “Vậy ngươi còn không dao động, tiểu thư, nhìn đến Vương gia trở thành như vậy, chẳng lẽ người không mềm lòng sao?” “Mềm lòng?” Hoa Tưởng Dung ngước mắt lên, xuyên qua cửa sổ nhìn đến đám mây chân trời, cười khổ nói, “Hắn lúc trước có từng mềm lòng với ta không? Vô luận ta giải thích như thế nào, cầu xin như thế nào, thì hắn mắt cũng không chớp cái nào. Vết thương trên lưng ta, là do đích thân hắn tạo ra, em nói, ta mềm lòng thế nào? Hắn không phân xanh đỏ đen trắng, giết Lạc đại phu người có ân của ta, em nói, ta muốn mềm lòng ra sao?” Tiểu Thúy bị Hoa Tưởng Dung hỏi làm cho á khẩu không trả lời được, chỉ đành thở dài một hơi, tiếp tục đỡ nàng từng bước một về phía trước. Hoa Tưởng Dung chân mặc dù có tri giác, nhưng đi lại vẫn khó khăn, nàng dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, đột nhiên nói: “Tiểu Thúy, chúng ta còn có bao nhiêu đồ đạc, bao nhiêu đồ có giá trị?” “Tiểu thư, chúng ta lần này chuyển đi, cơ hồ tay không, đồ vật đều để lại ở Mai Viên. Hiện tại, những đồ vật ấy đều bị Vương gia thu vào kho, nói là chờ đến lúc xây một viện mới cho người thì lại dọn ra.” “Một chút bạc cũng không có sao?” Tiểu Thúy khó xử mà lắc lắc đầu: “Tiểu thư, ngài muốn bạc để làm gì?” Hoa Tưởng Dung nhìn sang chung quanh, xác định không có người, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ta rời rời đi nơi này.” “Cái gì?” Tiểu Thúy sợ tới mức kêu to ra tiếng, sờ sờ ngực, tim đang bùm bùm mà nhảy đến lợi hại, “Tiểu thư, người” Hoa Tưởng Dung kiên định mà nói: “Tiểu Thúy, nơi này ta ở không nổi nữa, mấy ngày trước, trắc phi bởi vì ta ở Thanh Hiên Các mà đã tức giận, ta nghĩ là nàng sẽ không dung chứa ta. Huống chi, nàng gả vào phủ, cùng Vương gia tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái, ta ở lại đây làm gì? Nơi này, có thứ tốt đẹp mà ta khát khao, lại cũng là nguyên do làm cho ta đau khổ, ta muốn rời đi nơi này, đi ra ngoài cho dù không nhớ được sự tình trước kia, nhưng mà có thể đi hết đại giang nam bắc, thả lỏng tâm tình cũng rất tốt.” “Vương gia sẽ không cho người đi đâu.” “Cho nên, ta định chạy trốn. Thừa dịp hắn đại hôn phải bận tiếp khách khứa, vừa lúc ta đục nước béo cò, thần không biết quỷ không hay mà rời đi, chờ bọn hắn phát hiện, chỉ sợ ta đã tới ngoài thành rồi.” “Vậy tiểu thư, còn em thì sao? Ngươi muốn bỏ rơi em?” Tiểu Thúy vẻ mặt nôn nóng, “Người đi rồi, Vương gia không giết em mới là lạ.” Hoa Tưởng Dung chớp chớp mắt, cười nói: “Vậy để cho Vương gia giết em đi, dù sao em là cái trói buộc, mang theo em chỉ sợ chạy không thoát.” Tiểu Thúy vừa nghe, lập tức suy sụp mặt: “Tiểu thư, người không phải là nói thật đi? Em không muốn, em không muốn bị Vương gia giết, em muốn đi theo người.” Hoa Tưởng Dung vỗ vỗ bả vai Tiểu Thúy: “Ta biết em sẽ không rời ta, cho nên ta quyết định mang theo em đi cùng. Mấy ngày này, ta muốn luyện chân cho tốt, mà em cũng cần lưu ý, ngàn vạn lần không thể để cho người khác hoài nghi.” Tiểu Thúy vui sướng mà bắt lấy tay Hoa Tưởng Dung, nghĩ đến kế chạy trốn thần thánh, trịnh trọng gật gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]