Triệu Đoạt nổi giậnđùng đùng mà tiến vào, lại thấy Hoa Tưởng Dung đang ngồi ở trên giườngsửa sang lại quần áo. Ngay sau đó, hắn đem trong tay chết bồ câu hướngtrên mặt đất một ném, khinh thường mà nói: “Xem ra, Tiện Thiếp nghĩ cáotrạng bổn vương với Thừa tướng tố là có thể ngủ an ổn nha. Chỉ tiếc bồcâu mang tin đều bị bổn vương bắt được, nếu tối nay ngươi biết được tinnày thì làm sao có thể ngủ ngon như vậy?”
Hoa Tưởng Dung căng thẳng, trầm giọng nói: “Vương gia có ý gì?”
Triệu Đoạt nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Hoa Tưởng Dung thì không khỏi tức giận: “Ngươi không biết? Chẳng lẽ còn phải để bổn vương nói ra, ngươimới bằng lòng nhận tội sao?”
Hoa Tưởng Dung chính chính sắc, nói: “Thiếp thân không rõ.”
“Tốt, tốt thật tốt” tự mình nói ba chữ tốt, Triệu Đoạt đã rất tức giận làmcho hắn không còn nhẫn nại nữa: “Ngươi xem đây là cái gì?”
HoaTưởng Dung nhìn qua tay hắn, chỉ thấy ngón trỏ và ngón giữa của hắn kẹpmột vật nhỏ màu trắng, sau đó hắn dùng nội lực vứt vật đó xuống chânnàng. Nàng khom lưng nhặt lên mới biết đó là một lá thư được xếp rấtnhỏ, khi mở ra lại phát hiện trong thư ghi lại chuyện nàng bị Triệu Đoạt ngược đãi như thế nào.
“Đây, đây là” Hoa Tưởng Dung sợ ngây người, nàng buông tay tờ giấy trên tay cũng theo gió mà rơi xuống đất.
Trác Ngôn đứng ở phía sau Triệu Đoạt nhíu mày,mang vẻ mặt quan tâm mà nhìn Hoa Tưởng Dung, âm thầm mà lo lắng cho nàng.
“Ngươi còn muốn giải thích cái gì?” Triệu Đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thiep-cua-vuong-gia/1521884/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.