Triệu Đoạt nổi giậnđùng đùng mà xốc lên màn xe, thả người nhảy liền nhảy xuống xe ngựa. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm trên xe ngựa, nhíu mày suy nghĩ một lát sau gọi Trác Ngôn tới, nhỏ giọng phân phó: “Ngươi đem nàng ta trở về Mai Viên.”
“Vâng thưa Vương gia.” Trác Ngôn rùng mình lập tức khiêm tốn mà lĩnh mệnh.
Trong lòng ngực gắt gao mà ôm một người mà chỉ còn thở thoi thóp, Trác Ngônliền đi vào con đường nhỏ phía sau hậu viên hoang phế đã lâu.
Ýđồ của Triệu Đoạt ràng, hắn không muốn mọi người biết được tình cảnhhiện tại của Hoa Tưởng Dung, cho nên mới có thể để Trác Ngôn đưa nàng về Mai Viên.
Trác Ngôn cầm lòng không đậu mà cúi đầu tinh tế màđánh giá khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt tựa như đang tuyệt vọng, sau ngày đại hôn nàng nhất định chịu không ít khổ.
Nghĩ đến đây, Trác Ngôn trong lòng nổi lên một nỗi thương tiếc. Từ ngày thay Vương gia bái đường, vẻ mặt nàng oán giận, thất vọng đều in sâu tronglòng hắn. Hắn có thể hiểu được tâm trạng của nàng lúc đó, trong lòng vẫn muốn xin lỗi nàng.
Vừa rồi, nhìn đến dáng vẻ của nàng, loại cảm giác áy náy cùng thương tiếc lại lấp đầy lòng hắn.
“Ôi đau” người trong ngực kêu một tiếng, ngay sau đó giơ lên cánh tay gắtgao mà bắt lấy vạt áo hắn. Cách quần áo, một cổ nhiệt lưu xâm nhập vàolàm cơ bắp toàn thân của Trác Ngôn lập tức căng thẳng.
Lần đầu tiên hắn ôm một nữ nhân, lại là một nữ nhân xinh đẹp, một nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-thiep-cua-vuong-gia/1521882/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.