Lần trước là vì có dược hiệu nên không nắm giữ được lực đạo, lần này thì dịu dàng rất nhiều.
Ngày hôm sau, Mạch Sương tỉnh dậy trong lồng ngực Mục Cẩm.
“Dậy rồi?” Mục Cẩm hiếm khi dậy sớm hơn Mạch Sương, hôn một cái lên trán cậu.
Mạch Sương động đậy, đúng lúc chạm vào thân thể Mục Cẩm, mới phát hiện ra hai người không mặc gì hết. Quần áo hôm qua của cậu bị Mục Cẩm cởi, đến giờ vẫn còn ở bên ngoài.
Sắc mặt Mạch Sương khó coi: “Làm phiền điện hạ mang quần áo của thần vào đây.”
“Không cần vội, lát nữa tắm xong lại thay quần áo cũng không muộn.” Mục Cẩm nhặt quần áo bên giường lên mặc, rồi ra ngoài sai hạ nhân mang nước nóng vào phòng.
Mục Cẩm ngồi uống trà buổi sáng ở tiền thính, trong đầu nhớ lại dáng vẻ thở hổn hển hôm qua của Mạch Sương, thật là khiến người ta yêu thương mà. Cuối cùng là nhìn thấy khuôn mặt không còn lãnh đạm hờ hững như bình thường của cậu, tâm tình tốt đẹp không thể nói rõ được.
“Thần thiếp thỉnh an điện hạ.”
Mục Cẩm nghe thấy, ngẩng đầu lên, nụ cười bên môi vẫn chưa tiêu tan.
Viên Ngọc Chi nhìn thấy nụ cười kia của Mục Cẩm, trông thế nào cũng thấy chói mắt: “Thái tử điện hạ vui như vậy, không biết đêm qua, đã đi đâu?”
Mục Cẩm đặt chén trà trên tay xuống, thu liễm nụ cười: “Đêm qua uống nhiều quá, nên về chủ phòng ngủ.”
“Vậy sao.” Viên Ngọc Chi như cười như không, nhìn xung quanh. “Doãn ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-kim-sinh-chi-thai-tu-phi/2185995/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.