Chỉ một lời nói "ngươi về rồi" của Thời Kính Chi đã đủ làm Doãn Từ đứng sững, trái tim một lần nữa như ngừng đập.
Dù đã biết Thời Kính Chi chính là nhóc câm ngày xưa nhưng y cũng chỉ giữ khư khư suy nghĩ ấy trong lòng. Doãn Từ lo sợ điều bất ngờ "tình cờ" ấy sẽ trở thành sự thật, để rồi sau đó sẽ lại phá tan hy vọng của y.
Căn phòng cũ nát tờ mờ tối, bên ngoài bị bầy yêu quái bao vây. Đứng bên trong, cảm giác như hết thảy đang diễn ra chỉ như một giấc mộng đẹp.
Qua mấy trăm năm xoay sở dưới trần, cuối cùng Doãn Từ cũng tìm thấy thiện ý của "số phận". Thiện ý rất bỏng, làm y vô thức rụt tay, và cũng không khỏi nghi ngờ tính chân thật của nó.
"Nhóc câm?"
Doãn Từ cố gắng đặt câu hỏi trực tiếp, giọng y hơi khàn, âm thanh phát ra nhỏ hơn y tưởng tượng. Kinh mạch đã chết từ lâu của y vừa được một luồng khí ấm – bắt nguồn từ lưng - chảy qua, kéo theo cảm giác như kim chích.
Thời Kính Chi ôm Doãn Từ chặt hơn.
Phong ấn được giải khiến màn sương tan, Thời Kính Chi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ấy vậy mà, ham muốn mãnh liệt lại ngủ đông dưới đáy lòng. Từ một con thú dữ mù lòa, nó hóa thành loài chó được huấn luyện, biết nghe lời, không thể cản trở suy nghĩ của hắn nữa.
Nhưng Thời Kính Chi vẫn không biết phải đáp lại thế nào.
Miệng lưỡi trơn tru thường ngày giờ cứng ngắc, làm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/2338695/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.