Giao thừa ở Dịch đô rất náo nhiệt.
Mùi và hơi khói bốc lên từ dây pháo ngập tràn trong từng ngõ ngách, giấy đỏ tán loạn dưới mặt đường, hòa chung cùng tuyết trắng. Nhìn từ đằng xa, chúng giống những cánh hoa xuân chất chồng.
Nhà nhà đều tranh thủ ngày cuối năm để sắm tết. Phố phường nức hương bánh ngọt và các loại hạt rang. Xung quanh là người nối người nô nức trên khắp các nẻo đường. Bầu không khí hừng hực lửa nóng, át đi cái lạnh đầu xuân.
Ăn Tết là truyền thống có từ trước cả khi Đại Duẫn ra đời, dù sau này dân chúng chuyển sang thờ cúng Thần quân thì không khí Tết vẫn không hề phai nhạt.
Ngoài phủ Quốc sư cũng treo đèn lồng, chẳng qua phía bên kia cánh cửa đỏ thắm lại là khoảng không gian bình đạm, không có hương vị ngày lễ.
Giang Hữu Nhạc - một tín đồ trung thành của Thần quân Đế Ốc - hầu như không chung vui lễ tết với mọi người. Chỉ là ngài quốc sư xưa nay độ lượng nên sẽ không nhúng tay vào tiệc mừng của đám hạ nhân, ngài ta chưa từng quan tâm tỳ nữ nào cài trâm mừng lễ, nô bộc nào cắt vải làm xiêm y.
Hắn ta không có nhiều mối quan tâm, trong số đó thì hành tung của Thời Kính Chi có thể xem như là chuyện quan trọng nhất.
"Đúng là hắn đến tông Mật Sơn thật rồi, vậy người bên đấy bảo thế nào?"
Giang Hữu Nhạc vừa chăm sóc bồn cây cảnh trên điện thờ vừa nhàn nhã nghe thuộc hạ báo cáo.
"Thưa, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/2338688/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.