Chương trước
Chương sau
Hôm nay Học viện Nghệ Thuật của thành phố Du rất náo nhiệt, đã đến mùa tốt nghiệp, đám học sinh đều tụ tập dưới sân thể dục để chuẩn bị chụp ảnh. Trên gương mặt của các học sinh đang mặc đồ tốt nghiệp rộng thùng thình đầy vẻ tươi cười, họ tạo nhiều kiểu dáng để chụp những tấm ảnh đẹp.

“Đàn chị Khúc, em có thể chụp một tấm với chị không ạ?” Cậu đàn em ngại ngùng đi đến trước mặt Khúc Yêu Yêu, không biết cậu ta đã suy nghĩ bao lâu mới có thể hỏi câu này.

Bạn học ở bên cạnh cười đẩy Khúc Yêu Yêu: “Đi thôi Yêu Yêu, thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta một chút đi.”

Khúc Yêu Yêu hào phóng đồng ý: “Được chứ.”

Đàn em bỏ cặp sách xuống, vô cùng vui vẻ đứng bên cạnh Khúc Yêu Yêu rồi bảo người anh em thân thiết cùng lớp chụp ảnh giúp cậu ta.

“Hai người đến gần một chút đi, chụp vậy mới đẹp.” Người anh em đó đương nhiên biết ý của cậu ta, thầm nghĩ nên mượn cơ hội này để giúp cậu ta hoàn thành giấc mộng.

Đàn em thẹn thùng nói: “Không hay lắm đâu.” Tuy nói như thế nhưng cậu ta vẫn hơi nhích đến gần Khúc Yêu Yêu .

Chỉ là khi cậu đàn em vừa đụng đến bả vai cô thì cậu ta đã bị một lực đẩy qua bên cạnh. Cậu ta không vui nói: “Anh làm gì đấy!”

Lê Thiệu xụ mặt, bỏ cô nhóc trong lòng vào trong tay Khúc Yêu Yêu, nói: “Con gái nhớ em này.”

Đàn em kinh ngạc không ngậm miệng được: “Đàn chị Khúc, chị chị chị đã kết hôn rồi sao?” Còn có con nữa...

Khúc Yêu Yêu không kiêng dè gì: “Đúng vậy.” Cô ôm Lê Nguyệt, dùng tua rua trên mũ trêu đùa con.

Trên trời đột nhiên đổ xuống một xô nước lạnh. Không! Là nước đá! Cậu đàn em buồn bã, nhất thời không biết nên nói gì. Tô Viện Viện cười vui sướng: “Yêu Yêu của bọn chị đã nhận giấy kết hôn từ trước lúc nhập học rồi, mấy đứa không có cơ hội đâu.”

Khúc Yêu Yêu có Lê Nguyệt vào năm cô và Lê Thiệu kết hôn. Vừa sinh con xong cô liền bàn bạc với Lê Thiệu về việc đi học, sau đó dựa vào sự nỗ lực của mình để thi vào Học viện Nghệ Thuật, cũng xem như đã thực hiện được ước mơ vào đại học của mình.

Lê Thiệu rất ủng hộ cô, những người lớn trong nhà họ Lê cũng vậy. Mẹ của Lê Thiệu cuối cùng cũng đã tỉnh, cha Lê vì cầu phúc cho vợ nên vẫn luôn ở trong chùa không về nhà, giờ đây gia đình cũng xem như đã được đoàn tụ.

Có Lê Nguyệt ở đây nên nhà cũ náo nhiệt hơn nhiều.

Chẳng qua đôi lúc cô bé rất nhớ mẹ. Khúc Yêu Yêu cũng không kiêng dè gì, thường xuyên gọi video với Lê Nguyệt trong ký túc xá. Các bạn học cùng ký túc xá đều biết Khúc Yêu Yêu đã kết hôn, có một người chồng rất đẹp trai, còn có một cô con gái đáng yêu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lê Thiệu ôm lấy Khúc Yêu Yêu, nhìn qua đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Đàn em chán nản rời đi, Khúc Yêu Yêu còn định nói gì nhưng lại bị Lê Thiệu kéo lại: “Bây giờ đến lượt anh và con gái chụp ảnh.”

Khúc Yêu Yêu biết anh lại ghen, bèn hỏi: “Vậy anh chuẩn bị xong chưa Lê tiên sinh?”

Lê Thiệu ôm lấy Lê Nguyệt, cười nói: “Đương nhiên rồi.”

Trong bức ảnh, một nhà ba người ấm áp lại hạnh phúc.

***

Sau khi tốt nghiệp, Khúc Yêu Yêu làm thiết kế ở phòng làm việc của đàn chị. Cô không cần thường xuyên đến công ty nên có nhiều thời gian ở nhà cùng con gái và chồng.

Dần dần Lê Nguyệt cũng lớn lên, đến tuổi học tiểu học, trong trường học tổ chức đi chơi thu. Lê Nguyệt đeo túi nhỏ vui vẻ khỏi phải nói: “Nguyệt Nhi, nhất định phải theo sát cô giáo, không được chạy lung tung nhé.”

Khúc Yêu Yêu mang mũ cho cô bé và dặn dò.

Lê Thiệu nghĩ thế nào cũng thấy không yên tâm. Đây là lần đầu tiên con gái rời khỏi bọn họ và tự ra ngoài, anh thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho cô giáo, hỏi xem phụ huynh có thể đi cùng hay không. Khúc Yêu Yêu trò chuyện với anh vài ngày mới làm cho Lê Thiệu bỏ đi ý tưởng này.

Lúc tan học Lê Thiệu đi đón Lê Nguyệt về. Dọc theo đường đi anh hỏi cô bé đi chơi vui không, Lê Nguyệt chỉ gật đầu, vẫn luôn ôm chặt cặp sách không nói gì. Lê Thiệu chỉ nghĩ cô bé mệt mỏi nên cũng không hỏi gì thêm.

Buổi tối, Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đều đã ngủ. Lê Nguyệt lén ra khỏi phòng, nhón chân mở tủ đựng đồ, lấy một túi bánh quy rồi trở về phòng.

Cặp sách nhỏ của cô bé phồng phồng, Lê Nguyệt mở cặp, một con hồ ly nhỏ trắng như tuyết lộ đầu ra, đôi mắt nó tròn xoe nhìn chằm chằm cô bé. Lê Nguyệt mở gói bánh quy đút cho nó: “Chó con, ăn nhanh đi.”

Hồ ly nhỏ ngửi ngửi, vô cùng ghét bỏ xoay đầu đi.

Lê Nguyệt nhìn ra nó không muốn ăn, bèn hỏi: “Vậy cậu thích ăn cái gì?”

Vậy mà hồ ly nhỏ lại mở miệng nói chuyện: “Ta thích ăn thịt. Còn nữa, ta là hồ ly, không phải chó.”

Lê Nguyệt ngơ ngác nhìn nó: “Cậu có thể nói à?”

Hồ ly nhỏ cực kỳ kiêu ngạo: “Tất nhiên.”

Lê Nguyệt cảm thấy rất mới lạ. Cô bé lại chạy ra khỏi phòng tìm xem tủ lạnh còn dư lại thịt hay không. Tiếng lục lọi đồ ăn của cô bé hơi lớn, khiến Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu tỉnh dậy.

“Nguyệt Nhi, con đang tìm gì vậy?” Khúc Yêu Yêu hỏi.

Lê Nguyệt chắp tay sau lưng và lắc đầu: “Không tìm gì cả, con chỉ hơi đói thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khúc Yêu Yêu nhận thấy có gì không ổn. Từ sau khi sinh con, khứu giác về quỷ quái của cô đã giảm đi nhiều, nhưng cô vẫn ngửi thấy một chút yêu khí trên người Lê Nguyệt. Khúc Yêu Yêu vội chạy đến phòng Lê Nguyệt, xách hồ ly nhỏ trong cặp Lê Nguyệt ra: “Nguyệt Nhi, con hồ ly này từ đâu ra?”

Lê Nguyệt kể lại đầu đuôi, thì ra khi đi công viên trò chơi cô bé đã phát hiện con hồ ly này trong bụi cây. Mới đầu cô bé còn tưởng rằng đây là một chú chó con đi lạc, nhìn rất đáng thương nên đã đem về.

Khúc Yêu Yêu nhìn hồ ly, cảm thấy nó hơi quen mắt: “Lê tiên sinh, anh có cảm thấy con hồ ly nhỏ này rất giống tên kia không?”

Sau khi Lê Thiệu nghe xong lời con gái nói thì trong lòng sinh ra linh cảm không tốt lắm.

Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài. Đêm hôm khuya khoắt, ai lại đến đây?

Lê Thiệu cảnh giác đi đến cửa và nhìn thấy người ở ngoài thông qua màn hình chuông cửa. Không, nói đúng hơn là hai con hồ ly.

Người ngoài cửa không phải ai khác, đúng là Bạch Huyền và Hồng Đàn. Lê Thiệu mở cửa cho bọn họ vào. Thấy hai người cầm túi lớn túi nhỏ, anh lên tiếng hỏi: “Sao hai người lại đến đây?”

Bạch Huyền mặc một bộ tây trang, cười nói: “Hôm nay ta đến là để cầu hôn cho con trai. Con gái nhà anh đã cứu con trai ta, tất nhiên con trai ta phải lấy thân báo đáp.”

Hồng Đàn cũng cười tủm tỉm: “Đúng là như vậy.”

Khóe miệng Khúc Yêu Yêu giật giật, lời này nghe quen tai quá, năm đó Bạch Huyền dây dưa với Lê Dao hình như cũng nói như vậy thì phải. Hóa ra con hồ ly Nguyệt Nhi đem về lại là con trai của Bạch Huyền và Hồng Đàn, khó trách nhìn giống với hắn ta như vậy.

Sắc mặt Lê Thiệu xanh mét, trực tiếp xách hồ ly nhỏ bỏ vào lòng Bạch Huyền, sau đó đuổi ba con hồ ly khỏi nhà: “Cút!”

Bạch Huyền thở dài nhìn cửa phòng đã đóng chặt rồi dạy dỗ hồ ly nhỏ: “Tiểu Thất, nhớ kỹ cửa nhà này nhé. Người ở trong sau này sẽ là cha mẹ vợ của con.”

Bạch Thất vò đầu: “Cha, cái gì là cha mẹ vợ ạ?”

“Chờ con lớn chút nữa sẽ hiểu thôi. Đi thôi Tiểu Hồng, chúng ta về nhà chuẩn bị sính lễ.”

Trong phòng Lê Thiệu tức giận cực kỳ, chuẩn bị xin Giả đạo nhân bảy tám con cổ trùng để chấm dứt triệt để ý tưởng của hồ ly thúi.

Khúc Yêu Yêu thì dở khóc dở cười, cái này cũng xem như là duyên phận nhỉ? Cô không kích động như Lê Thiệu, bởi dù sao thì nhân duyên sau này của Tiểu Nguyệt Nhi sẽ hoàn toàn do cô bé làm chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.