Chương trước
Chương sau
Nếu Giang Tư Vũ chịu phối hợp thì kế hoạch sẽ lại có thêm một phần cơ hội thành công. Vì Huyền Linh Tử cũng là thuật sư vu cổ nên tất nhiên bọn họ không thể sử dụng những đạo pháp mà bản thân thường dùng nữa, nếu không sẽ rất dễ bị ông ta giải trừ.

Lê Thiệu hỏi thăm thì biết được Lê Cương đang làm ăn ở nước ngoài, trong khoảng thời gian này gã ta không ở trong nước, hơn nữa cũng đã lâu rồi gã ta không về nhà.

Bà Hỉ và Giả đạo nhân vẽ trận pháp theo sổ tay, dùng ngũ hành vẽ ngôi sao năm cánh trên sàn phòng ngủ rồi đặt đồ vật lên. Bạch Huyền quấn sợi tóc của Giang Tư Vũ quanh ngón tay, một làn khói trắng bay qua, một người giống hệt Giang Tư Vũ liền xuất hiện.

“Anh anh anh...” Giang Tư Vũ kinh ngạc không nói nên lời. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều quá khó tin, nếu Khúc Yêu Yêu không đỡ thì e là cô ta sẽ lập tức ngất đi.

Tuy Bạch Huyền đã thay đổi bề ngoài nhưng giọng nói vẫn giống như cũ: “Thế nào, ta cải trang không tệ nhỉ?” Vừa nói, hắn ta còn ưỡn ưỡn cái bụng to của mình ra.

Khúc Yêu Yêu vội vàng giơ ngón cái với hắn ta: “Cực kỳ giống.”

Thấy đã sắp đến lúc, Khúc Yêu Yêu bảo Giang Tư Vũ đưa tay ra, sau đó cắt nhẹ đầu ngón tay cô ta, lấy máu chấm lên trán Bạch Huyền.

Bà Hỉ bảo Bạch Huyền ở lại trong phòng, những người còn lại đi qua phòng khác. Giả đạo nhân lấy giấy ăn gói tro lại rồi cho bọn họ nhét vào mũi, làm vậy thì Huyền Linh Tử sẽ không ngửi được mùi của bọn họ.

Đã gần đến thời gian, Bạch Huyền nghe thấy tiếng cửa sổ phòng khách bị ai đó mở ra, có người chạm chân xuống sàn nhà rồi đi đến phòng ngủ.

“Ai vậy? Lê Cương, anh về rồi à?” Hắn ta giả vờ làm Giang Tư Vũ, hỏi.

Huyền Linh Tử không nói gì, trực tiếp đẩy cửa ra. Bạch Huyền hoảng sợ hỏi: “Ông là ai? Cứu mạng, có ăn trộm!” Hắn ta ôm bụng, ra vẻ phải bảo vệ đứa con trong bụng mình.

“Cô yên tâm, ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn mượn dùng đứa con trong bụng cô một chút thôi.” Huyền Linh Tử đến gần từng bước một, Bạch Huyền vô cùng hoảng sợ lui về sau, thẳng đến khi lui vào góc, không còn đường để lui nữa.

“Ông muốn con của tôi để làm gì?”

“Chuyện này cô không cần phải xen vào, lão sẽ thực nhẹ nhàng, tuyệt đối sẽ không làm cô cảm nhận được chút đau đớn nào.”

Giang Tư Vũ ở sát vách nghe được, sợ đến mức bụng quặn thắt lại. Cô ta không dám tin nếu người bên trong là mình thì sẽ có hậu quả gì.

Thấy Huyền Linh Tử đã đứng ở giữa trận pháp, Bạch Huyền không giả vờ nữa, hắn ta thô lỗ mắng: “Lão già thúi, ông dám đụng đến ta à?” Hắn ta thi triển pháp thuật, ngôi sao năm cánh tỏa ra ánh sáng vàng, kiềm chế Huyền Linh Tử trong phòng.

“Ngươi là ai?”

Bạch Huyền biến về hình dạng của mình rồi đi đến trước mặt lão ta: “Nhìn kỹ xem ông đây là ai.”

Bấy giờ Huyền Linh Tử mới phát hiện mình đã bị lừa: “Tộc Bạch Hồ? Cậu muốn gì?”

Bà Hỉ và Giả đạo nhân từ ngoài cửa đi vào, Bà Hỉ nói: “Huyền Linh Tử, chỉ cần huynh chịu hối cải nhận sai, thả những hồn phách vô tội đó ra thì chúng tôi còn có thể tha cho anh một mạng.”

Huyền Linh Tử lại cười: “Ha ha ha ha, được lắm, không ngờ hôm nay ta lại rơi vào tay người đồng môn. Hừ, các người đừng hòng ngăn cản, lão có chết cũng muốn bọn họ phải chôn cùng!” Lão ta niệm chú, xung quanh cơ thể tỏa ra một luồng khí đen phá tan ánh sáng vàng sau đó vụt ra ngoài phòng.

Tiếng thét chói tai của Giang Tư Vũ vang lên, mọi người đều nhận ra có điều không ổn, nhưng khi họ chạy đến phòng khách thì chỉ còn lại Khúc Yêu Yêu đang ngã trên mặt đất .

“Mau đuổi theo!” Khóe miệng Khúc Yêu Yêu có máu, cô không địch lại Huyền Linh Tử nên bị thương. Cô không quan tâm đến vết thương của mình mà cùng chạy ra ngoài với Bà Hỉ và Giả đạo nhân.

Bạch Huyền và Hồng Đàn đã đi trước, dù sao hai người họ cũng là hồ tiên, tốc độ nhanh hơn nhiều. Để tránh phiền phức nên Lê Thiệu đã chờ ở dưới lầu, thấy Khúc Yêu Yêu bị thương đi ra, anh chưa kịp hỏi gì thì đã bị đẩy lên xe.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bọn họ đoán Huyền Linh Tử chắc chắn đã đưa người đến núi Tiểu Thanh Vân, vì vậy đã bảo Bắc Ngọc đến đó trước chuẩn bị sẵn sàng, có việc gì thì liên hệ bằng điện thoại.

Quả nhiên, Huyền Linh Tử mang Giang Tư Vũ đi thẳng đến mật thất. Bắc Ngọc bị nhốt ở bên ngoài, có ấn cơ quan cũng vô dụng. Bạch Huyền sợ xảy ra chuyện nên dùng pháp thuật làm nổ cửa đá rồi đi vào trong cùng Hồng Đàn.

Giang Tư Vũ ngất xỉu bên cạnh quan tài thủy tinh, Huyền Linh Tử đang chuẩn bị làm phép lấy đứa trẻ từ trong cơ thể Giang Tư Vũ ra.

Bạch Huyền tiến lên vật lộn với lão ta, Hồng Đàn nhân cơ hội đưa Giang Tư Vũ đến chỗ an toàn.

Khi nhóm của Khúc Yêu Yêu đến, Bạch Huyền đã đánh với Huyền Linh Tử hơn trăm hiệp, hắn ta căn bản không chiếm được ưu thế nào, có thể thấy đạo hạnh của Huyền Linh Tử đã cao đến mức nào. Bắc Ngọc không khỏi gọi: “Sư phụ, dừng tay lại đi, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.”

“Bắc Ngọc, con dám phản bội sư phụ!”

Huyền Linh Tử vừa mắng vừa đối phó với Bạch Huyền. Bà Hỉ và Giả đạo nhân cũng tham gia cuộc chiến. Dù sao Huyền Linh Tử cũng chỉ có một mình nên rất nhanh đã bị đánh bại, lão ta phun máu tươi đầy đất nhưng vẫn giãy giụa: “Hôm nay lão gặp phải kết cục thế này là do bản lĩnh của lão không bằng các người, giờ thì tùy các ngươi xử lý.”

Trong lòng Giả đạo nhân vẫn nhớ đến tình cảm cũ: “Sư huynh, cần gì phải vậy chứ! Y Nhân đã chết rồi, anh để cho chị ấy an tâm ra đi đi.”

“Y Nhân không chết, em ấy chỉ ngủ mà thôi.” Huyền Linh Tử vẫn một mực không chịu tỉnh ngộ.

Khúc Yêu Yêu nhìn người trong quan tài thủy tinh, lạnh nhạt nói: “Ông thật sự cảm thấy bà ấy sẽ thích ông làm vậy sao? Dùng bảy mạng người để đổi một mình bà ấy. Dù bà ấy có sống lại thì sao chứ, bà ấy sẽ mãi mãi gánh trên lưng những mạng người này, bà ấy có thể sống như vậy bao lâu đây?”

Cô mở ra sáu cái lọ còn lại, niệm chú dẫn hồn phách đến trên người Y Nhân, tuy còn thiếu một phách nhưng bà ấy vẫn có thể có ý thức.

“Tôi bị sao vậy?” Y Nhân ngồi dậy từ trong quan tài. Bà ấy kinh ngạc khi thấy diện mạo của Huyền Linh Tử: “A Huyền, sao anh lại trở nên thế này?” ’

Ký ức của bà ấy còn dừng lại ở 20 năm trước, Huyền Linh Tử quay đầu đi không muốn để bà ấy nhìn thấy bộ dáng của mình hiện tại: “Y Nhân, em đừng nhìn anh? Anh... anh già rồi.”

Y Nhân chậm rãi đi tới, bà ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Huyền Linh Tử, dịu dàng nói: “Không già, trong lòng em anh vẫn là Huyền Linh Tử dịu dàng ngày trước.”

Khúc Yêu Yêu không thể không cắt ngang hai người: “Kìa, Y Nhân của ông tỉnh rồi, không bằng hỏi xem bà ấy có thể chấp nhận những gì ông cho bà ấy hay không?”

Y Nhân khó hiểu: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Bà Hỉ và Y Nhân có quen biết, bà ấy kể lại tất cả mọi chuyện Huyền Linh Tử làm. Y Nhân lảo đảo hai bước: “Vậy lẽ ra tôi đã chết từ lâu rồi đúng không?” Bà nhìn về phía Huyền Linh Tử, nói: “A Huyền, em rất cảm kích mọi chuyện anh làm vì em, nhưng việc gì anh phải làm vậy? Em không muốn dùng cách này để tồn tại, càng không muốn khiến anh đi đi ngược lại với ý trời, sửa mệnh vì em. A Huyền, dừng tay lại đi.”

Huyền Linh Tử lưu luyến nhìn Y Nhân: “Không, Y Nhân, anh không thể để em rời khỏi anh như vậy được.”

“A Huyền, con người đều có số mệnh của riêng mình, anh biết rõ chuyện này hơn em mà. Em nên chết đi từ 20 năm trước rồi, dù anh có khiến em tồn tại thì em cũng sẽ không vui vẻ. A Huyền, lúc không có em thì hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm việc ngu ngốc nữa nhé.”

Đúng như lời Khúc Yêu Yêu đã nói, Y Nhân sẽ không chấp nhận cách sống như vậy. Bà ấy nhờ Khúc Yêu Yêu lấy hồn phách trong cơ thể ra trả cho chủ nhân của chúng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hồn phách bị lấy ra khỏi cơ thể, cũng không có quan tài thủy tinh bảo vệ, Y Nhân lập tức hóa thành một bộ xương khô. Huyền Linh Tử ôm bộ xương khô của Y Nhân đau khổ khóc, qua hồi lâu ông ta mới ngẩng đầu, gọi Bắc Ngọc lại: “Chuyện tốt duy nhất mà sư phụ đã làm trong đời này có lẽ là đã nuôi con lớn. Bắc Ngọc, sau này sư phụ giao đạo quán cho con, con phải tránh, đừng làm chuyện khiến mình hối hận như sư phụ.”

Rồi chỉ một hồi sau, Huyền Linh Tử cũng ra đi vì quá mức uất hận.

Giả đạo nhân thở dài: “Đều là số mệnh cả.”

Bắc Ngọc ngơ ngác nhìn Huyền Linh Tử đã không còn thở. Anh ta quỳ hai gối xuống đất, dập đầu thật mạnh ba cái tỏ lòng biết ơn ân dưỡng dục của sư phụ.

Bọn họ chôn cất Huyền Linh Tử và Y Nhân cùng một chỗ, cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện của hai người. Giang Tư Vũ suýt đã mất con sau lần bị dọa này, may là được kịp thời đưa đến bệnh viện. Cô ta quả thật sinh một đứa con trai vào ngày mà Huyền Linh Tử đã viết.

Cô ta cũng đã nghĩ thông, sau này sẽ không dựa vào Lê Cương để sống nữa. Giang Tư Vũ định đưa con mình rời khỏi thành phố này và nuôi dưỡng nó thật tốt. Dù sao nó cũng là con cháu của nhà họ Lê, đứa nhỏ này cũng xem như là cháu trai của Lê Thiệu, anh cho Giang Tư Vũ một khoản tiền để cô ta có thể nuôi đứa nhỏ khôn lớn.

Cuối cùng Lê Kim Quốc vẫn phải vào tù, việc chuyện cơ mật của nhà họ Lê bị tiết lộ cũng có liên quan đến ông ta. Lê Cương nhìn gia đình tan nát mà thấy hối hận, gã ta nên khuyên ngăn cha mình, nếu gã hối lỗi sớm một chút thì sẽ không rơi vào kết cục bây giờ.

Những hồn phách được cứu ra từ chỗ Huyền Linh Tử đều trở về với những cơ thể vốn có. Trong cơ thể của Khúc Yêu Yêu vẫn còn một phách của Lê Thiệu nên bọn họ cần phải lấy một phách này ra trước. Giả đạo nhân bày trận pháp trong nhà để hoàn hồn cho bọn họ. Cuối cùng hồn cũng trở về chỗ cũ, từ nay về sau Lê Thiệu không bao giờ phải lo rằng mình sẽ nhìn thấy quỷ, mà Khúc Yêu Yêu cũng có thể sinh sống như một người bình thường.

Dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt hơn. Kiều Tĩnh Như cũng biết mình không còn cơ hội nữa, vì vậy đã ra nước ngoài tiếp tục học chuyên sâu.

Bảng số trên người Cố Hề cuối cùng cũng biến thành 0, quỷ sai áo tím lại đến nhà Lê Thiệu vào giữa tháng bảy để đón Cố Hề đi đầu thai. Hồng Đàn cuối cùng cũng chấp nhận Bạch Huyền, hai người trở về hang hồ ly tổ chức hôn lễ, còn gửi thiệp mời cho Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu.

Đương nhiên, ân nhân là Lê Dao cũng không ngoại lệ.

Lúc đó Lê Dao đang ăn cơm cùng Hứa Hằng ở nhà cũ của anh ấy, biết Bạch Huyền muốn kết hôn, Hứa Hằng vui vẻ khỏi phải nói. Chuyện bất ngờ này có nghĩa là anh ấy không cần phải lo rằng tên tình địch này sẽ đến quấy rối nữa. Chẳng qua hang hồ ly quá xa nên sẽ rất phiền phức để đến đó, vì vậy họ cũng chỉ gửi tiền mừng, chúc phúc cho hai người từ xa.

Khúc Yêu Yêu lo cho sức khỏe của bà Khúc nên đón bà ấy về nhà. Bà Khúc và bà cụ Lê rất hợp nhau, hai người đi ngắm hoa xem cảnh, đăng ký ra ngoài du lịch theo đoàn. Nhờ vậy mà Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu có thêm thời gian để ở bên nhau.

“Tốt quá đi Lê tiên sinh.”

“Tốt chỗ nào?” Lê Thiệu hỏi.

“Ừm... chỗ nào cũng tốt, chị gái quỷ có thể đi đầu thai, Bạch Huyền và Hồng Đàn đã kết hôn, còn em và anh có thể ở bên nhau. Thật tốt quá.”

Lê Thiệu cũng cười: “Đúng vậy nhóc gây họa, cảm ơn em đã đến bên anh.”

“Những ngày tháng sau này mong anh sẽ chăm sóc em nhiều hơn, Lê tiên sinh.”

“Cũng mong em sẽ chăm sóc anh nhiều hơn, bà Lê.”

Vào sinh nhật 22 tuổi của Khúc Yêu Yêu, bọn họ đăng ký kết hôn, bây giờ mọi chuyện đã thật sự trọn vẹn. Ai có thể ngờ được đạo sĩ nhỏ lúc trước bị xem là kẻ lừa đảo lại trở thành bà Lê chứ, có đôi khi chuyện duyên phận thật sự rất khó mà nói được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.