Chương trước
Chương sau
“Theo giám định của pháp y, quả thực Cố Hề đã chết do tai nạn xe cộ. Nhưng là ngoài ý muốn hay do người gây ra thì hiện tại bọn tao vẫn đang điều tra.”


Lời của Dư Phi khiến Cố Hề nghi ngờ, không phải cô ấy đã chết trong nhà sao?


“A Thiệu, điều hòa tiệm mày hỏng rồi hả? Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?”


Cố Hề ở bên cạnh anh ta, hơi thở nào thở ra cũng lạnh lẽo.


Khúc Yêu Yêu đứng lên, nói: “Chúng ta đổi chỗ đi Dư tiên sinh, đúng lúc tôi thấy hơi nóng.”


“Cô gái nhỏ đúng là chu đáo mà. Lê Thiệu, lát nữa nhớ sửa lại điều hòa của mày đấy.”


Lê Thiệu hỏi anh ta: “Mày đến chỗ này của tao điều tra cái gì?”


“Ài, không phải tao đang điều tra dấu vết của Cố Hề lúc còn sống sao? Cô ấy thường xuyên đến chỗ này của mày, mày có phát hiện ra chuyện gì bất thường không?”


“Có!” Khúc Yêu Yêu lập tức nói: “Quỷ... À Cố Hề, chồng chị ấy ngoại tình.”


Đây đúng là một manh mối quan trọng. Tiểu Trần lập tức lấy bút ghi lại: “Còn thông tin nào khác không?”


Khúc Yêu Yêu chỉ vào Lê Thiệu: “Hỏi Lê tiên sinh đi, anh ấy biết nhiều hơn tôi.”


Nồi to từ trên trời ụp xuống nhưng Lê Thiệu lại không thể không đội.


“Đúng là có chuyện này. Tôi không biết tên người đó, nhưng tôi có thể trích camera giám sát cho cậu xem.”


“Vậy làm phiền anh rồi.”


Lê Thiệu lấy ra đoạn video ghi hình Hứa Chi Mạn, Dư Phi chụp ảnh gửi đến cục để đối chiếu thông tin.


“A Thiệu, tao đi về làm việc trước, lát nữa sẽ tìm mày sau.”


Dư Phi đến vội vàng, rời đi cũng vội vàng.


Trong lòng Khúc Yêu Yêu cũng có chút suy đoán về chuyện của Cố Hề: “Em không tính sai đâu. Chị gái quỷ thật sự không chết trong nhà, chí ít vào khoảnh khắc hồn rời xác thì chị cũng chỉ sắp chết chứ chưa hoàn toàn tử vong. Ừm... Hai người có thể hiểu rõ ý của em không?”


Lê Thiệu nghe mà toát cả mồ hôi lạnh, theo suy đoán của cô thì Cố Hề đã bị giết chết vào lúc vẫn còn thoi thóp.


Còn Cố Hề thì lòng vừa kinh sợ vừa oán hận, Phương Châu giết cô ấy một lần còn chưa đủ, đã vậy mà còn giết lần hai ư?


***


Buổi tối không có nhiều khách lắm, thường ngày Lê Thiệu cũng không ở lại tiệm. Anh dặn dò Phùng Khải vài câu rồi đưa Khúc Yêu Yêu về nhà.


Cơm tối hôm nay lại là gan heo, Khúc Yêu Yêu cảm thấy hơi buồn nôn: “Lê tiên sinh, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”


“Ngày mai tôi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra, nếu chỉ số bình thường thì không cần ăn nữa.”


Ý trong lời của anh là, trước khi vết thương lành vẫn phải ăn cho hết.


Cố Hề chán nản, ngồi co rúm ở một góc phòng khách, cả người dày đặc oán khí.


Khúc Yêu Yêu nhẹ giọng nói với Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, anh có thể mua vài thứ giúp tôi không?”


Cô viết một tờ danh sách, Lê Thiệu cầm lấy rồi đi ra ngoài mua.


Xung quanh là phố thương mại, thật sự không có nhiều cửa hàng bán nhang nến, mà các loại cửa hàng này lại đóng cửa sớm. Lê Thiệu phải đi đến khu phố cổ cách đó mấy con đường mới mua được đồ Khúc Yêu Yêu muốn.


“Nhang, tiền giấy, trái cây để cúng... Đủ hết rồi.”


“Cảm ơn Lê tiên sinh.”


Khúc Yêu Yêu cắm nến đỏ lên bàn thờ rồi thắp thêm mấy nén nhang. Cố Hề ngửi thấy mùi, bay đến: “Cái này cho tôi à?” Cô ấy còn nhớ rõ lời nói lúc sáng của Khúc Yêu Yêu.


“Vâng, quỷ hồn chỉ có thể ăn khói nhang và trái cây cúng, những thứ này đều chuẩn bị cho chị hết đấy. Chị gái quỷ, hy vọng sau khi ăn xong thì tâm trạng chị sẽ tốt hơn.”


Sự thù hận của Cố Hề, Khúc Yêu Yêu không thể đồng cảm như bản thân mình đã trải qua. Cô chỉ hy vọng chị ấy đừng tiếp tục vướng vào nhân quả trên thế gian này nữa.


“Cảm ơn.”


Cố Hề ngây ngẩn trước nhang nến. Lê Thiệu kéo Khúc Yêu Yêu sang một bên: “Lần sau làm mấy chuyện này trong nhà tôi thì phải nói trước cho tôi biết.” Lê Thiệu thật sự cảm thấy kỳ dị khi cung phụng một con quỷ trong nhà,.


“Chị gái quỷ đáng thương lắm. Lê tiên sinh, việc tích lũy công đức rất có lợi với anh đấy.”


Lại nữa...


Lê Thiệu nhắm mắt làm ngơ, chỉ bỏ lại một câu: “Nhớ thu dọn mọi thứ sạch sẽ.” Sau đó trốn vào phòng.


Khúc Yêu Yêu thấy cảm xúc của Cố Hề cũng khá ổn định nên không trói cô ấy nữa. Nửa đêm, thừa dịp Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu đang ngủ say, Cố Hề bay đến vườn hoa trong tiểu khu .


Trong phòng ngủ chính, hai người trên giường đang ngủ ngon lành, Cố Hề cười lạnh: “Tôi chỉ mới chết mấy ngày mà đã nghênh ngang vào nhà rồi.”


Cô ấy bay đến trên giường, thổi một hơi khí lạnh vào Phương Châu.


Phương Châu cảm thấy cả người lạnh như băng, gã dùng sức quấn chăn quanh người. Hứa Chi Mạn đang ngủ mơ lẩm bẩm: “Đừng lấy chăn của em mà.”


À, còn mày nữa.


Cố Hề vung tay tát thật mạnh trên mặt ả ta một cái, Hứa Chi Mạn đau đớn tỉnh dậy, đạp Phương Châu một phát: “Anh đánh em làm gì!”


Phương Châu bị đá tỉnh: “Em nổi điên gì vậy?”


“Anh điên hay em điên. Em đang ngủ ngon thì anh lại tát em một cái.”


“Ai đánh em, ngủ đến hồ đồ rồi à?”


Hứa Chi Mạn mở đèn bàn, đi vào phòng tắm soi gương. Gương mặt ả hồng hồng, dấu bàn tay rất rõ ràng. Ả ta vừa định quay về tìm Phương Châu tính sổ, thì chợt nhìn thấy một bóng trắng lướt qua cửa.


“Ai đó!” Trong lòng đầy sợ hãi, Hứa Chi Mạn chậm rãi đi ra ngoài.


Khi ả ta bước ra khỏi phòng tắm, mỹ phẩm dưỡng da đặt trên bồn rửa tay đột nhiên rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất. Hứa Chi Mạn vô cùng đau lòng, nhưng lại sợ hãi nhiều hơn nên vội chạy về phòng ngủ chính, túm lấy Phương Châu, la lên: “Nhà chúng ta bị quỷ ám!”


“Nhà chúng ta?” Mày đúng là xem mình là bà chủ mà.


Cố Hề không tiếp tục dọa ả ta nữa, xoay người bay ra ngoài cửa sổ. Cô ấy còn nhiều thời gian để từ từ sẽ chơi cùng hai người.


Phương Châu chỉ cho rằng Hứa Chi Mạn đang nói nhảm, vốn không thèm để trong lòng: “Anh thấy em chỉ gặp ác mộng thôi. Ngủ nhanh đi, ngày mai anh còn phải đi làm nữa.”


Làm sao Hứa Chi Mạn còn ngủ nổi, ả ta nghĩ ngày mai nên đi tìm một sư phụ đến nhà nhìn thử xem sao.


Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa… đêm nào Cố Hề cũng bay đến nhà cũ dọa cặp đôi cặn bã kia. Hứa Chi Mạn không biết lấy từ đâu ra một đống pháp khí, gì mà Phật châu, ngọc bội Quan Âm, thánh giá vân vân… Tiếc là chúng đều không có tác dụng gì với Cố Hề.


Ban đầu Phương Châu cũng không tin. Gã chỉ xem như Hứa Chi Mạn bị chuyện gì kích thích. Thẳng đến đêm hôm đó gã tắm rửa xong, khi đi ra thì thấy bốn chữ được viết chậm rãi trên tấm kính che kín hơi nước trong phòng tắm: Trả mạng cho tôi!


“Cố… Cố Hề, là em sao?”


Thứ đáp lại gã là tấm kính nổ tung.


Phương Châu bị dọa đến ngất xỉu, hôm sau tỉnh lại gả lập tức cùng Hứa Chi Mạn đến chùa Phổ Nguyên.


“Tiểu sư phụ, xin cho chúng tôi vào đi, chúng tôi thật sự có việc muốn mời đại sư Nguyên Thanh giúp đỡ.”


Hứa Chi Mạn không ngừng cầu xin, nhưng vị sa di nhỏ tuổi này chỉ “a di đà phật” rồi nói: “Thí chủ, không hẹn trước thì không thể gặp sư phụ Nguyên Thanh.”


Phương Châu trợn mắt, hoàn toàn mất đi bộ dạng lịch sự ngày xưa: “Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy Nguyên Thanh đại sư. Ngài không cho, hừ, vậy xem thử ngài có thể ngăn tôi lại không!”


Gã ta đẩy sa di ra rồi vọt vào trong: “Thí chủ, xin ngài đừng làm vậy.”


“Phổ Minh, con ra ngoài trước đi.”


Nguyên Thanh lên tiếng, sa di nhỏ tuổi khom lưng làm lễ Phật rồi rời khỏi miếu.


Phương Châu vội vàng nói: “Xin đại sư cứu mạng.”


Nguyên Thanh nhắm mắt lần chuỗi Phật châu: “Hai vị đã gặp phải chuyện gì?”


Hứa Chi Mạn ngồi quỳ trên tấm đệm hương bồ, nôn nóng nói: “Nhà của chúng tôi bị quỷ ám!”


Bàn tay đang lần chuỗi hạt của Nguyên Thanh khựng lại, sau đó lại tiếp tục lần: “Hai vị thí chủ đã làm chuyện gì trái luân thường?”


Hứa Chi Mạn chột dạ, ấp úng nói: “Không, đương nhiên là không rồi. Ngày thường chúng tôi đều qua lại thân thiết với mọi người, cũng thường xuyên làm việc thiện, làm sao có thể bằng lòng làm chuyện xấu được.”


“Ha ha ha, đã như vậy thì bần tăng không giúp được hai vị.”


Phương Châu nhíu mày: “Ngài thật sự không có cách nào sao?”


Nguyên Thanh nhìn gã, nói: “Bần tăng chỉ có thể tặng ngài một câu: Thành tâm sám hối mới có thể tiêu trừ oán hận.”


Phương Châu kéo Hứa Chi Mạn đứng dậy, xụ mặt rời đi, “Đại sư cái quái gì, tốt mã dẻ cùi*.”


(*) Tốt mã dẻ cùi: Câu thành ngữ này mang ý nghĩa miêu tả một người có bề ngoài đẹp đẽ, bên trong rỗng tuếch, không có thực lực.


“Đại sư Nguyên Thanh cũng không có cách nào, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”


“Làm sao bây giờ? Đi tìm người khác đi, anh cũng không tin không có ai có thể tiêu diệt cô ta!”


Sao Phương Châu có thể không hiểu ý của Nguyên Thanh? Đương nhiên gã ta không thể tự thú, cũng sẽ không đi! Cố Hề đã chết, cho dù có trở thành quỷ thì cùng lắm chỉ có thể dọa gã thôi, cô ta còn có thể làm gì khác!


***


Trên đường xuống núi, Phương Châu gặp một người. Anh ta cạo tóc húi cua, mặc áo choàng dài màu xám, tướng mạo rất có khí khái hào hùng, nhưng râu ria xồm xoàm, có vẻ vô cùng nhếch nhác.


“Hai vị có thể cho tôi chút nước uống không?”


Hứa Chi Mạn chán ghét trốn về sau: “A Châu, chúng ta nhanh đi thôi.”


Đúng lúc Phương Châu đang cầm nửa bình nước và cũng không muốn uống nữa, nên gã đưa bình nước cho anh ta: “Cầm đi đi.”


“Đa tạ!” Người đàn ông cầm bình nước khoáng đổ vào miệng, bấy giờ đôi môi khô khốc mới dễ chịu hơn. Thấy giọt nước cuối cùng trong bình rơi vào trong miệng, anh ta mới không nỡ đóng nắp bình lại, nhét vào túi quần áo sau lưng.


“Tiên sinh tốt bụng, xin chờ một lát.” Người đàn ông gọi Phương Châu lại: “Sư phụ đã dạy “Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng”*. Nếu ngài đã giúp tôi, tôi cũng sẽ báo đáp ngài một lần.”


(*) Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng (Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo): Câu này có nghĩa là trong thời điểm khó khăn, dù nhận được một ân huệ nhỏ từ người khác, bạn cũng nên trả ơn gấp đôi (bằng hành động)


Xem cách ăn mặc của anh ta, tính hết toàn thân cũng không đáng giá mười tệ. Phương Châu xua tay: “Không cần đâu.”


Người đàn ông không bỏ cuộc, quan sát hai người một lần, nói bằng giọng nghiêm trọng: “Nhà hai vị đang bị quỷ ám phải không? Tôi thấy khuôn mặt hai vị tiều tụy, có khí đen bao quanh, chắc chắn đã gặp phải ác quỷ.”


Phương Châu kinh ngạc, hỏi: “Anh có cách gì sao?”


Người đàn ông gật đầu: “Nếu ngài chịu tin tôi thì để tôi thử một lần xem sao.”


Phương Châu chỉ có thể thử vận may: “Sư phụ, ngài đi theo tôi đi.”


“Tiên sinh đừng khách sáo, gọi tôi Bắc Ngọc là được rồi.”


***


Bắc Ngọc mới vừa đi đến cửa đã ngửi thấy quỷ khí nồng đậm: “Con quỷ này đạo hạnh không cao nhưng lại có oán khí rất nặng, trong nhà tiên sinh có người thân đã qua đời không?”


“Có, là vợ của tôi.”


“Là vợ cũ!” Hứa Chi Mạn nhướng mày, giọng điệu ngạo mạn: “A Châu đã quyết định ly hôn với cô ta, nhưng người phụ nữ đó lại chậm chạp không chịu đồng ý, chẳng phải cô ta muốn đòi tiền hay sao? Thật tiếc là ông trời có mắt, mấy ngày trước cô ta đã chết vì gặp tai nạn xe cộ, nên oan hồn không tan mà vẫn luôn quấn lấy chúng tôi. Tiểu sư phụ, nếu ngài có bản lĩnh thì hãy khiến cô ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.”


Bắc Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, vậy mà quý cô này lại nói chuyện tàn nhẫn như vậy.


“Tôi cần vào trong nhà xem thử.”


Phương Châu đã rất tin tưởng anh ta, lập tức mở cửa mời anh ta vào: “Mời sư phụ vào.”


Bắc Ngọc đi một vòng trong nhà, đến phòng ngủ tìm quỷ khí: “Oán niệm ở nơi này mạnh nhất.”


Hứa Chi Mạn nổi da gà, la hét đòi chuyển nhà.


Bắc Ngọc lấy ra hai con rối gỗ từ trong túi quần áo: “Xin hai vị cho tôi một sợi tóc.”


Hứa Chi Mạn không vui: “Cần tóc làm gì?”


Phương Châu trừng ả ta: “Đừng nói nhảm, cho ngài ấy nhanh lên.”


Bắc Ngọc lần lượt quấn tóc hai người quanh con rối gỗ, rồi đọc một chuỗi chú ngữ, sau đó đặt hai con rối gỗ lên giường. “Được rồi.”


Phương Châu hỏi: “Chúng tôi thì sao?”


Bắc Ngọc lấy ra một nắm tro thực vật rồi dùng khăn giấy bọc lại: “Chờ đến tối, hai vị nhét thứ này vào mũi rồi trốn trong phòng khác.”


“Vậy là được rồi?”


“Đúng vậy, sau đó thì chờ nữ quỷ xuất hiện là được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.