Đã vài ngày Lê Thiệu không đến tiệm cà phê, sáng hôm sau anh tỉnh dậy liền thu dọn đồ vật đi đến tiệm. Khúc Yêu Yêu nghe thấy tiếng động, để nguyên cái đầu rối bù ra khỏi phòng: “Lê tiên sinh, anh đi đâu vậy?”
“Đến tiệm.” Lê Thiệu cầm chìa khóa định ra cửa: “Tôi để tiền ở trên bàn, giữa trưa cô ra ngoài ăn đi.”
“Anh chờ đã, để tôi đi cùng anh.”
Cô đóng cửa “ầm” một cái, thay bộ đồ vải gai của mình rồi chạy ra ngoài rửa mặt.
Vì tay trái bị thương nên mái tóc dài của cô rũ xuống trước ngực, vướng víu vô cùng, có người ở sau giúp cô vén tóc lên, Khúc Yêu Yêu thấy được Lê Thiệu đứng ở sau qua gương: “Cảm ơn Lê tiên sinh.”
“Nhanh lên đi.”
Khúc Yêu Yêu chỉ đánh răng hai cái đã muốn phun bọt kem đánh răng ra, Lê Thiệu nói: “Đánh đủ ba phút.”
Cô chỉ đành nhét bàn chải lại đánh răng thêm vài cái, sau đó mới dùng nước súc miệng.
Cô gái trong gương có làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh và mượt mà, vẻ đẹp chưa hề qua chỉnh sửa này mới là tự nhiên. Lê Thiệu nhận ra mình đã nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bấy giờ mới dời mắt đi.
Khúc Yêu Yêu lấy khăn lông lau mặt, rồi dùng tay chải tóc vài cái: “Tôi xong rồi.”
Lê Thiệu bảo cô nhìn gương: “Xem tóc của cô kìa.”
“Á!” Mấy cái cào tóc vừa rồi khiến tóc cô rối hơn.
Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-hom-nay-ngai-gap-hoa-day/3586502/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.