Chương trước
Chương sau
Từ chùa Phổ Nguyên trở về, Lê Thiệu đưa bà cụ Lê về nhà cũ trước. Anh vốn định tự lái xe về nhà, nhưng bà cụ Lê không yên tâm nên đã bảo tài xế chở anh về.


Vừa đến dưới chung cư, anh đã gặp phải một cơn gió lạnh mang chút âm khí thổi đến. Lê Thiệu hắt hơi một cái, túm chặt quần áo rồi đi lên lầu.


Càng đến gần nhà anh càng cảm thấy mệt mỏi. Vừa về đến nơi, anh đã trực tiếp vào phòng ngủ đánh một giấc. Trong giấc mơ, người phụ nữ tóc đen đó lại xuất hiện, cô ta gào khóc thảm thiết: “Cứu tôi, cứu tôi với.”


Lê Thiệu bừng tỉnh giấc, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã tối đen.


Anh xoay người xuống giường, đầu choáng mắt hoa: “Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thôi.”


Lê Thiệu từ trong phòng đi ra thì phát hiện đèn trong phòng khách đang bật. Lúc anh về nhà có bật đèn sao?


Không chỉ có phòng khách, ngay cả đèn nhà ăn và phòng bếp cũng được bật lên. Lê Thiệu chắc chắn mình vẫn chưa hề đi qua hai chỗ ấy, anh cảnh giác bước lại.


“Chồng ơi, anh tỉnh rồi à? Em nấu cơm tối cho anh rồi này, đến đây ăn nhanh đi.”


Lê Thiệu giật mình, người phụ nữ trước mắt lại giống hệt trong mơ, tóc đen váy trắng: “Cô là ai? Tại sao lại ở nhà của tôi?”


Người phụ nữ oán trách: “Anh ngủ đến ngốc rồi sao, em là vợ của anh, em không ở đây thì ở chỗ nào chứ? Nhanh đến ngồi đi, em đã nấu món anh thích rồi này.”


Bò bít tết, rượu vang đỏ, mùi hương nồng đậm. Lê Thiệu nhìn phòng bếp, phát hiện tủ bếp đã trống không. Anh bóp mi tâm, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi không quan tâm cô vào bằng cách nào, đi ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.”


“Chồng ơi, rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy?”


Người phụ nữ bay qua, đúng vậy, chính là bay! Hai chân cô ta cách mặt đất, hơn nữa còn không có bóng!


Lê Thiệu nhận ra điều này, la lên: “Đừng đến đây!” Thứ trước mắt nào phải người mà vốn là quỷ! Anh nghĩ ngay đến Khúc Yêu Yêu, đúng là bị đồ lừa đảo đó nói trúng rồi.


Nữ quỷ bay đến, thê lương hỏi: “Chồng ơi, anh ghét bỏ em sao?”


Lê Thiệu lui về sau hai bước: “Chị hai à, chị muốn em giúp chị hoàn thành di nguyện gì à? Hay là ở dưới chị thiếu tiền? Chị muốn vàng thỏi hay tiền giấy, chỉ cần chị nói em đều có thể đốt cho chị hết.”


“Chồng ơi, anh nói vớ vẩn gì thế? Những thứ đó không phải đều dành cho người chết sao?”


Lời này có nghĩa là cô ta còn chưa nhận ra mình đã chết sao?


Lê Thiệu muốn cô ta nhanh chóng rời đi nên nói: “Chị đã là quỷ rồi, nên sớm đi đầu thai đi.”


“Anh nói gì cơ?” Nữ quỷ sửng sốt, “Anh nói em đã chết rồi ư?”


Nữ quỷ ôm đầu, thoạt nhìn có vẻ rất đau đớn, vừa đau khổ vừa cười: “Mình chết rồi ư? Mình đã chết...” Cô ta lặp đi lặp lại những lời này, đã hoàn toàn điên dại.


Lê Thiệu nhân cơ hội chạy đến cửa, vừa chạm vào nắm cửa thì một cơn gió bỗng nổi lên từ đằng sau đẩy anh ngã xuống đất. Ánh đèn trong phòng chớp tắt, nữ quỷ lơ lửng giữa không trung, tóc tung bay phấp phới.


Dáng vẻ cô ta không còn dịu dàng như trước đó, vẻ mặt âm u lạnh lẽo. Lê Thiệu nhìn thấy trên mặt, trên cổ cô ta đầy những vết thương. Cô ta nghiêng đầu hung tợn trừng mắt nhìn anh.


“Tên phụ bạc kia, đến đây chôn cùng tao đi!” Nữ quỷ vươn móng tay dài ngoằn nhào về phía anh, Lê Thiệu lách mình tránh thoát.


Người thường làm sao địch lại lệ quỷ, một móng tay của nữ quỷ xẹt qua đã khiến bả vai Lê Thiệu bị rách ba đường. Anh chạy đến phòng khách, nhìn thấy áo khoác để trên ghế sô pha. Đúng rồi, túi thơm!


Anh đưa tay định lấy áo, nữ quỷ thấy vậy liền nhanh chóng bay đến.


“Muốn tìm người giúp đỡ sao? Hừ, hôm nay tao nhất định phải lấy mạng chó của mày!”


Lê Thiệu cạn lời: “Chị hai à, chị tìm nhầm người rồi, em không biết chị mà.”


“Ha ha ha, buồn cười quá là buồn cười, người ta bảo “Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa”, vậy mà anh lại tàn nhẫn như vậy. Nếu anh không yêu em thì có thể ly hôn mà. Vì sao lại muốn giết em!”


Nữ quỷ này e là đầu óc không ổn lắm.


Túi thơm nằm trên sô pha, ngay trong tầm tay anh. Nhưng vấn đề là nữ quỷ cũng đứng ở trước sô pha, muốn đi qua chắc chắn phải vượt qua cô ta trước.


Lê Thiệu trấn an nữ quỷ: “Đúng vậy, gã ta làm vậy đúng là rất quá đáng. Không bằng chị nhớ lại xem, chị tên gì, nhà ở đâu, có lẽ em có thể giúp chị tìm ra chân tướng.”


Lời này đúng là đã làm nữ quỷ phải ngẫm lại, cô ta lẩm bẩm: “Tôi tên gì nhỉ?” Quả thực không nhớ được...


Lê Thiệu cố gắng bình tĩnh đi đến sô pha, khều túi thơm lên rồi cầm trong tay.


Được cứu rồi! Anh mở túi thơm lấy ra một lá bùa, chỉ thấy trên đó viết hai câu: Muốn sống thì gọi ba lần “Bà cô Khúc cứu con với.”


Mặt Lê Thiệu đen sì, quả nhiên là đồ lừa đảo!


Nữ quỷ thấy anh cầm lá bùa thì càng tức giận hơn: “Thì ra mày có ý định này. Sao nào, muốn bắt tao à? Hừ, vậy thì phải xem mày có bản lĩnh này không.”


Cô ta đưa tay điều khiển bình hoa trên bàn trà, vung về phía Lê Thiệu. Bình hoa bị đập vỡ ngay bên chân anh, nữ quỷ đe dọa: “Tiếp theo sẽ là đầu của mày.”


Lê Thiệu không thể để ý gì nữa, chỉ có thể tin cô nhóc một lần.


“Bà cô Khúc cứu con, bà cô Khúc cứu con, bà cô Khúc cứu con.”


Sau khi gọi xong ba lần, cửa bị gõ vang.


Lê Thiệu chạy đến mở cửa, Khúc Yêu Yêu đứng ở cửa nhoẻn miệng cười với anh: “Lê tiên sinh, tôi đã nói hôm nay anh sẽ gặp họa mà. Sao nào, bây giờ anh tin chưa?”


“Cô có cách đối phó với nữ quỷ đó không?”


Khúc Yêu Yêu vỗ vỗ ngực: “Chuyện nhỏ.”


“Vậy giao lại cho cô.” Anh nhấc chân định đi ra ngoài nhưng lại bị Khúc Yêu Yêu dễ như trở bàn tay đẩy mạnh vào trong phòng, còn khóa trái cửa lại.


Lê Thiệu nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”


Khúc Yêu Yêu hạ giọng nói: “Suỵt, anh nhìn là được.”


Nữ quỷ thấy người đến là chỉ một cô nhóc thì lạnh lùng nói: “Giỏi thật đấy, còn dám đưa người tình về nhà. Một khi đã như vậy thì tao sẽ đưa hai người bọn mày cùng nhau lên đường, để có thể cùng bầu bạn dưới đất.”


Khúc Yêu Yêu ôm lấy cánh tay của Lê Thiệu, khóc lóc kể lể: “Anh Thiệu ơi, chị ấy dữ quá đi, Yêu Yêu sợ lắm.”


Lê Thiệu thầm nghĩ: Đã sợ mà cô còn kích thích cô ta!


Cô nhóc này nhìn thì có vẻ gầy ốm nhưng sức lực lại rất mạnh. Lê Thiệu bị cô giữ chặt không thể động đậy gì.


Nữ quỷ tức không chịu nổi: “Con khốn này, tao muốn cào rách mặt mày, để xem mày còn dụ dỗ đàn ông thế nào!”


Móng tay của cô ta vừa dài vừa nhọn, nếu thật sự bị cào một phát thì e là sẽ mất luôn hai lạng thịt.


Ngay khi nữ quỷ nhào đến, Khúc Yêu Yêu liền lấy ra một đoạn dây thừng từ trong túi tròng lên cô ta, nữ quỷ lập tức ngã nhào trên mặt đất.


“Đã xong.” Cô vỗ vỗ lên cánh tay Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, tôi đã bắt được quỷ nhỏ, anh có thể yên tâm rồi.”


“Chỉ vậy thôi?” Lê Thiệu không thể tin được, như vậy cũng đơn giản quá rồi. Dựa theo những gì chiếu trên TV thì không phải cô nên chiến đấu ác liệt 300 hiệp rồi mới lôi phù chú, kiếm gỗ đào gì đó ra chứ.


Nữ quỷ nằm giãy dụa liên tục trên mặt đất, dây thừng tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt giam cầm cô ta.


“Trên dây thừng đều là phù chú do tôi tự tay thêu, quỷ quái bình thường không thể thoát khỏi đâu.” Khúc Yêu Yêu ngồi xổm bên cạnh nữ quỷ, nhìn thấy khí đen tỏa ra khắp toàn thân cô ta, liền hỏi: “Chị có thù oán với anh ấy à?”


Nữ quỷ phẫn nộ nói: “Nó lừa gạt tao, giết hại tao. Thù sâu oán nặng chỉ có thể dùng mạng để trả lại!”


“Chị gái quỷ à, tuy em rất đồng cảm với chị nhưng chúng ta cũng phải tìm đúng người có phải không? Lê tiên sinh không phải người chị muốn tìm mà.”


Nữ quỷ “xì” một tiếng: “Cô cùng một giuộc với nó, đương nhiên sẽ nói giúp nó rồi.”


“Haizz, chị không tin thì em cũng không có cách nào, đợi chị bình tĩnh lại rồi hẵng nói tiếp nhé.”


Khúc Yêu Yêu có hơi đói bụng, thấy trên bàn có thức ăn liền đi qua ngồi xuống, ghim miếng bò bít tết nhét vào trong miệng: “Vị cũng không tệ.”


Lê Thiệu không kịp ngăn lại: “Không thể ăn món đó.”


“Sao vậy? Bị hư à?”


“Mấy món này là do cô ta nấu.” Lê Thiệu chỉ vào nữ quỷ.


“Tôi còn tưởng là bị hư rồi chứ, anh sợ ăn phải món quỷ nấu sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Khúc Yêu Yêu vừa nói vừa cắn một miếng to: “Đừng lo lắng, tuy chị ấy là quỷ nhưng món chị ấy nấu là cho người ăn mà. Vị cũng không tệ lắm đâu, anh muốn nếm thử không?”


“Không cần, cô ăn đi.” Lê Thiệu không có hứng ăn uống lắm.


Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi: “Không biết xấu hổ!”


Khúc Yêu Yêu không để ý đến cô ta. Cô thấy hơi nghẹn khi nhai bít tết nên cầm ly rượu uống một ngụm: “Phì, khó uống quá đi.”


Lê Thiệu đau hết cả ruột gan. Bình rượu vang đỏ này anh cất giữ đã lâu, cũng không nỡ uống, giờ đã lãng phí sạch rồi. Anh tức đến mức ho khan, Khúc Yêu Yêu thấy vậy bèn vén tay áo lên lau miệng, rồi đi đến sau lưng anh vỗ nhẹ.


Một dòng nước ấm từ đan điền truyền lên trên, ngay lập tức Lê Thiệu không còn cảm thấy lạnh nữa.


Khúc Yêu Yêu ăn đã no nhưng chưa uống đủ. Cô dắt nữ quỷ, nói với Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, nữ quỷ này quả thực có chút liên hệ với anh. Anh có thể ngẫm lại mấy ngày nay mình đã đi qua nơi nào không?”


Hằng ngày Lê Thiệu chỉ đi đến hai nơi, hoặc đến tiệm cà phê hoặc về nhà, chỉ có hôm nay là đi một chuyến đến chùa Phổ Nguyên.


Khúc Yêu Yêu lắc đầu: “Không thể là ở nơi đó được. Chùa Phổ Nguyên có Phật quang chiếu sáng, những con quỷ quái này không dám đến gần đâu.”


“Vậy chỉ còn trong tiệm thôi.”


“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”


Lê Thiệu không hiểu: “Đi đâu?”


“Đi tìm xem chị gái quỷ này đã theo anh về từ đâu.”


Trong nhà bị nữ quỷ làm cho lộn xộn, bình hoa vỡ, sô pha rách... Ngay cả áo sơ mi trên người cũng tả tơi, thật đúng là xúi quẩy mà.


***


Lê Thiệu đi vào phòng thay quần áo, rồi dẫn một người một quỷ ra khỏi cửa.


Trong thang máy, hàng xóm vừa về đến nhà sau khi tăng ca xong, thấy Lê Thiệu liền thân thiện chào hỏi: “Tiểu Lê, trễ thế này mà còn ra ngoài sao?”


Lê Thiệu gật gật đầu: “Ừ, ra ngoài đi dạo.”


Anh không phải là người thích giao tiếp, quan hệ với hàng xóm cũng chỉ có thể gọi là quen biết bình thường. Nhưng vị hàng xóm này lại là một người nhiệt tình: “Đây là em gái của cậu à?” Anh ta thấy tuổi của Khúc Yêu Yêu không lớn mấy bèn đoán thử.


“Ừ, mới từ nông thôn lên.”


“Cô nhóc đáng yêu quá, nhìn rất giống cậu.” Hàng xóm thấy Khúc Yêu Yêu cầm sợi dây thừng trong tay, lại hỏi: “Sợi dây này...”


Lê Thiệu phản ứng rất nhanh: “Đi dắt chó đi dạo.”


“Dắt chó đi dạo?”


Hàng xóm không thấy được nữ quỷ, anh ta nhìn dây thừng trống không, cảm thấy hơi khó tưởng tượng.


“Con chó của anh Thiệu chạy mất rồi, chúng em đang đi tìm nó.” Khúc Yêu Yêu híp mắt cười, giải thích với hàng xóm.


Nói như vậy đúng là đã hợp lý rồi: “Vậy hai người mau đi đi.”


“Tạm biệt anh Vương.”


Nhà Lê Thiệu ở tầng 27, vẫn còn phải mất thêm chút thời gian để đến tầng dưới. Có một chuyện anh rất để ý: “Làm sao cô biết nhà tôi ở chỗ nào?”


Khúc Yêu Yêu nói lảng đi: “Tôi... tính ra đó, biết nhà anh ở đâu không phải chuyện gì khó cả, hì hì hì.”


Đương nhiên Lê Thiệu không tin: “Cô theo dõi tôi.”


“Không có!” Khúc Yêu Yêu la lớn: “Ôi, dù sao tôi cũng đã cứu anh mà. Việc nhỏ như vậy thì không cần để ý đâu.”


Còn nói gì mà “bà cô Khúc cứu con với”? Ha, thật sự cảm ơn cô lắm cơ.


Khi tính mạng đang bị đe dọa thì Lê Thiệu không để ý, nhưng bây giờ phản ứng lại, vậy mà anh lại bị một con nhóc chiếm lợi. Nhìn ngoại hình của Khúc Yêu Yêu thì có vẻ tuổi không lớn mấy, tại sao lại đi làm đạo sĩ? Lúc cô bắt lấy nữ quỷ, động tác cực kỳ thuần thục, rốt cuộc người này là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.