Phó Ngọc Trình thả bức ảnh trong tay xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà. Quả thật anh chưa từng thấy Tưởng Đồng khóc khi múa. Anh cũng không biết tuổi thơ của Tưởng Đồng như thế nào, anh chưa từng hỏi, mà Tưởng Đồng cũng chưa từng nói với anh. Tương tự, cô chưa từng hỏi về chuyện của anh. Chẳng phải đây là những gì anh muốn sao? Nhưng cái cảm giác buồn bực trong lòng này từ đâu mà đến, và bắt đầu từ khi nào chứ? Đôi mày của anh khẽ nhíu lại. Phó Tư Minh thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh như đang suy tư điều gì, bèn khẽ cất tiếng gọi: “Chú!” Phó Ngọc Trình xoay lại nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo của Phó Tư Minh đang quan sát anh. “Cháu muốn nói gì?” Anh hỏi. Thím Vương đã lau dọn phòng bếp xong, thấy hai người họ đang ngồi trên ghế sofa, bèn pha một bình trà bưng tới. Phó Tư Minh cụp mắt xuống, nhìn thím Vương nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn rồi lại rót cho mỗi người họ một tách. Thím Vương không hề nói gì, cho rằng bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó nên rời đi ngay sau khi rót trà xong. Tách trà tỏa hơi nóng, lá trà ngâm bên trong nở bung ra. Cậu ngước mắt lên đối mặt với Phó Ngọc Trình: “Chú quen Tưởng Đồng sao?” Lông mày của Phó Ngọc Trình vẫn cứ chau lại: “Nếu cháu đã nghi ngờ thì tại sao lại không trực tiếp hỏi? Mà phải thăm dò chú như vậy?” Giọng nói của anh hơi nặng nề nhưng vẻ mặt lại không có vẻ tức giận. “Chú quen cô ấy.” Anh nhìn Phó Tư Minh: “Nhưng trước đó chú không biết cháu và cô ấy là bạn bè chơi chung lúc nhỏ.” Phó Tư Minh không lên tiếng, cậu rũ mắt xuống. Hai người im lặng một lúc, Phó Ngọc Trình thoáng nhìn tách trà trên bàn rồi cầm lên uống một ngụm. “Chú với cô ấy… có mối quan hệ thế nào?” Phó Tư Minh quay đầu nhìn tách trà trên bàn, bên trong tách trà bốc hơi nóng, trên thành tách còn đọng hơi nước. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngọc Trình. Phó Ngọc Trình ngừng lại, đặt tách trà trên tay xuống rồi đưa mắt lên nhìn cậu: “Trước khi trả lời câu hỏi này, chú cũng có một chuyện muốn hỏi cháu.” “Phó Tư Minh, cháu lấy tư cách gì để hỏi chú chuyện này?” _______ “Anh sao vậy?” Tưởng Đồng cúi người xuống, lo lắng nhìn vào mắt anh.
Phó Ngọc Trình lấy lại tinh thần, vô thức lắc đầu. Tưởng Đồng đưa tay chạm vào trán anh, ngón tay âm ấm mềm mại mang theo mùi rượu áp lên trán anh. Anh đưa tay nắm chặt lấy ngón tay cô, nhè nhẹ kéo tới rồi ôm cô vào lồng ngực: “Uống rượu à?” Cô ngồi trên đùi anh, ôm eo anh: “Buổi tối tụ họp với người trong đoàn văn nghệ, em có uống một chút.” Cô mỉm cười ôm vai anh rồi lại hỏi: “Sao hôm nay anh đến muộn vậy?” Phó Ngọc Trình ngẩng đầu nhìn cô, mỗi lời cô nói ra đều mang theo hương rượu, cô cúi đầu, tóc mai bên mặt cô rũ xuống, chạm vào vai anh. Một tay anh giữ eo cô, tay còn lại đặt trên đùi, khẽ ấn xuống đùi cô: “Có chút chuyện. . .” “Có chuyện gì hở. . .” Cô cười. Phó Ngọc Trình nhìn khuôn mặt của cô rồi cũng mỉm cười. Lúc tối ở nhà, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Tư Minh cúi đầu nói xin lỗi rồi lên lầu. Anh ngồi một mình trên ghế sofa, lắng nghe tiếng đồng hồ chuyển động trong phòng khách một lúc lâu. Bức ảnh được đặt trên bàn trà, anh hạ mắt nhìn. Tưởng Đồng cười rất vui vẻ, ánh đèn trên sân khấu chiếu lên người làm cô tỏa sáng rực rỡ. “Hôm nay Phó Tư Minh cho anh xem hai tấm ảnh của em, rất xinh đẹp.” Anh đột ngột rũ mắt xuống nói, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy đùi cô qua chiếc váy ngủ mỏng manh: “Nó hỏi anh với em có quan hệ thế nào.” Anh ngước đầu đối mặt với cô, khóe miệng nhếch lên cười cười: “Anh nói với nó, em là bạn gái của anh.” Tưởng Đồng giật mình, vòng tay ôm vai anh càng siết chặt, run run nhìn vào mắt anh. Cô mở miệng nhưng rồi không biết phải nói gì. Một hồi lâu, cô mới do dự hỏi anh: “Tại sao … tại sao anh lại nói như vậy?” Tại sao lại nói như vậy? Phó Ngọc Trình không biết. Khi Phó Tư Minh hỏi anh ‘chú và Tưởng Đồng có quan hệ gì’, anh đã rất vui vẻ mà nói như vậy. Lúc nói với Phó Tư Minh câu đó, chẳng qua là vì anh không muốn Phó Tư Minh hỏi Tưởng Đồng mối quan hệ giữa họ là gì. Anh sợ Phó Tư Minh ép hỏi sẽ làm cho Tưởng Đồng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn sợ rằng Tưởng Đồng sẽ nói hai người họ chỉ có quan hệ bạn bè. Vốn dĩ họ cũng không phải là bạn bè, đáng lẽ anh nên sớm nhận ra. Bắt đầu từ khi bỏ quên chiếc kính đó, không, có lẽ là sớm hơn. Có lẽ từ khi Tưởng Đồng nói ‘ yêu’ anh, quan hệ giữa bọn họ đã có sự thay đổi. Giữa bọn họ không còn là quan hệ giao dịch bình đẳng nữa. Ngoài việc ham muốn cơ thể của Tưởng Đồng, anh còn muốn cả trái tim của cô. Sự thay đổi này khiến anh hoang mang, liệu Tưởng Đồng có còn yêu anh không, và lo sợ cả ham muốn chiếm hữu của anh đối với Tưởng Đồng. Đúng, chính là ham muốn chiếm hữu.
Anh ngồi trên ghế sofa suy nghĩ thật lâu, và cuối cùng cũng đã xác định, đó là khao khát sở hữu bẩn thỉu đối với cơ thể của Tưởng Đồng, thậm chí là cả trái tim của cô. Anh không muốn Tưởng Đồng thuộc về người khác, cũng không muốn người khác nhớ thương Tưởng Đồng. Vậy nên anh ôm lấy Tưởng Đồng, vùi vào cổ cô hít thở, nhẹ nhàng hôn vào cổ cô: “Chuyện này làm em bối rối sao?” Tưởng Đồng không cười, tim cô đập dồn dập, một hồi lâu, cô mới mở miệng: “Phó tiên sinh, tại sao anh lại nói mối quan hệ giữa chúng ta là người yêu chứ?” Giọng nói của cô rất khẽ, ngay bên tai anh, anh nghe rất rõ ràng. Đúng thật cô muốn anh nghe rõ, cô muốn Phó Ngọc Trình giải thích tại sao. Phó Ngọc Trình ép cô từ sau lưng, không nói gì, cả hai người đều lặng im. Đột nhiên nội tâm của anh bắt đầu cáu kỉnh trở lại, giống như lúc ở nhà. Anh ngẩng đầu lên từ cổ cô, lúc này mới nhận ra Tưởng Đồng đang khóc. Cô khóc rất đột ngột. Đôi mắt đỏ ửng, những giọt nước mắt vương ở vành mắt, sau đó chảy dài trên gương mặt , rơi xuống chiếc váy ngủ của cô. Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng cô lại né tránh. “Phó tiên sinh, dựa vào đâu. . . dựa vào đâu mà anh có thể nói anh muốn gặp em, có thể nói em là bạn gái của anh, có thể làm bất cứ chuyện gì mà anh thích. Còn em, thậm chí một lời yêu thương cũng không được nói ra?” “Anh không biết em đau như thế nào đâu.” Cô lắc đầu, giọng nói run run, mượn hơi rượu nói tiếp: “Anh không biết em đau khổ thế nào, tất cả mọi người đều không biết em đau buồn ra sao. Chính em cũng sắp không biết bản thân đau đến cỡ nào.” “Rõ ràng là anh đã nói, anh nói, giữa chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ trao đổi. Em không thể nói yêu anh, anh sẽ thấy bối rối. Em đã làm thế mà, em đã cố gắng hết sức để làm điều đó mà.” Cô nhìn Phó Ngọc Trình, đôi mắt đong đầy nước làm tầm nhìn của cô mơ hồ. Trong mờ mịt, Phó Ngọc Trình đang nhìn cô. Anh đưa tay lau nước mắt, cô lại né tránh. “Em cố gắng tự nhủ như vậy mà, không được yêu anh, yêu anh sẽ làm anh bối rối.” “Em ghét anh.” Cô trừng mắt nhìn Phó Ngọc Trình: “Em càng ghét chính bản thân mình hơn.” Kỳ lạ thay, vừa rồi trong lòng anh vẫn còn vô cùng khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh rất nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh lại đưa tay ra lau nước mắt cho cô, Tưởng Đồng vẫn cứ né tránh, anh siết cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em nói xong chưa?” Cô không thoát ra được, dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay đang giữ cằm mình rồi lại hỏi: “Tại sao anh lại nói em là bạn gái của anh?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lúc lâu sau mới lắc đầu thở dài: “Em đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ…” “Nếu không phải là em, anh sẽ không nghe câu hỏi ngốc nghếch như vậy tới hai ba lần.” “Anh nói em là bạn gái của anh, đương nhiên là vì anh thích em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]