Mèo yêu đứng trước mặt Tống Triết như gặp đại địch, đuôi cũng dựng đứng. Đám đàn em say lưng nó chưa khai linh trí nên không biết được điểm đặc biệt của Tống Triết, chỉ thấy lão đại tự dưng nơm nớp lo sợ nên chúng cũng lộ ra dáng vẻ sẵn sàng công kích, vây quanh nhóm bốn người Tống Triết.
Tống Triết liếc nhìn đám mèo hoang, tiếng kêu meo meo thê lương của chúng ở giữa đêm tối an tĩnh thế này đặc biệt dọa người.
Nghiêm Minh Nhân sờ cánh tay, cảm thấy da dà da cóc gì đó đều nổi lên hết, Ninh Ưu theo bản năng nhích tới gần Nghiêm Minh Nhân, túm lấy tay cậu, dáng vẻ sợ hãi.
Tiêu Thiên lạnh nhạt nhìn đám mèo hoang, mí mắt còn không thèm chớp, hoàn toàn không thèm để ý.
Tống Triết mỉm cười, gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười ôn hòa: "Mi không cần phải sợ, ta không đánh nhau với mi. Nghiêm Minh Nhân là bằng hữu của ta, cậu ta xảy ra chuyện dĩ nhiên ta phải tới xem một chút. Nghe nói, mi nghĩ rằng vị Ninh tiểu thư này hại chết đồng loại của mi?"
Mèo yêu căng cứng thân mình, thấy dáng vẻ ôn hòa của Tống Triết thì khẽ giật giật cái đuôi: "Ta đã điều tra xong rồi, không phải nhân loại nữ tính này làm."
Tống Triết cong cong môi, ánh trăng tinh khiết vẩy lên mặt cậu hệt như một tầng kính mông lung mờ ảo làm diện mạo cậu lại càng yêu kiều động lòng người hơn, cũng càng làm người ta cảm thấy thân thiết hơn, mất đi hẳn suy nghĩ muốn công kích.
Thực là động vật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-doan-menh-sao/1465894/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.