Ninh Ưu trơ mắt nhìn cái tay cứ như từ thời không song song lòi ra giật lấy di động của Nghiêm Minh Nhân rồi bẻ bể, cô sợ tới mất lý trí, điên cuỗng đập cửa xe gào cứu mạng.
Phía trước ánh đèn là một mảnh tối tăm, căn bản không còn ở khu náo nhiệt, Nghiêm Minh Nhân không biết thứ quái vật này mang mình đi đâu, chỉ hi vọng Tống Triết mau mau chạy tới.
Lúc Nghiêm Minh Nhân điên cuồng cầu Bồ Tát phù hộ, Tống Triết đã leo lên giường định đi ngủ, vừa mới tắt đèn thì di động reo vang. Cậu hé mắt cầm di động liếc nhìn một chút, là Nghiêm Minh Nhân gửi V tín, SOS cùng vị trí định vị.
Tống Triết cảm thấy không đúng, lập tức bật đèn ngồi dậy, mở bản đồ xem thử, là vị trí nằm ở vùng ngoại ô. Kỳ quái, quán bar nào lại nằm ở vùng ngoại ô chứ?
Tiêu Thiên cũng ngồi dậy: "Sao vậy?"
Tống Triết đưa di động cho Tiêu Thiên xem: "Em nghi Minh Nhân đã xảy ra chuyện, em phải ra ngoài một chuyến."
Tiêu Thiên không nói hai lời lật chăn leo xuống giường: "Cùng nhau!"
"Ừm!"
Hai người ngay cả quần áo ngủ cũng không thay, Tống Triết lấy đồ, lại mang theo một sợi tóc của Nghiêm Minh Nhân để làm phép truy tung. Trước đó cậu đã trữ sẵn tóc của những người thân thiết để phòng ngừa sự cố. Không ngờ thật sự lại phát huy công dụng.
Hiện giờ đã hơn nửa đêm, xe trên đường cũng ít, Tiêu Thiên liền nhấn chân ga phóng như bay tới trước. Mà Tống Triết sau khi không gọi điện được cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-doan-menh-sao/1465893/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.