[Cáo] chuỗi vụ án này có những cảnh hành hạ ngược đãi giết mèo dã man... mọi người chuẩn bị tinh thần nhé ******** Rạng sáng, ánh sáng từ những vì sao lấm tấm cùng ánh trăng treo trẻo lạnh lùng chiếu rọi lên người nhóm người cả đêm không ngủ. Dương Lâm Tây bận rộn cả đêm, ánh mắt đầy tơ máu, cằm cũng phún đầy râu, nhìn rất giống hình tượng nam nhân suy sụp tinh thần trong TV, nhìn lại Tống Triết cũng một đêm không ngủ, trừ bỏ quầng mắt có hơi đen thì gương mặt vẫn non mềm trắng nõn như cũ, đứng chung một chỗ với Dương Lâm Tây chẳng khác nào trời với đất. Lại nhìn Tiêu Thiên bên cạnh Tống Triết, cũng là thức đêm nhưng trừ bỏ vệt nhíu nhàn nhạt ở mi tâm lộ ra mệt mỏi thì gương mặt vẫn tuấn mỹ vô song, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ngược lại lại càng tăng nên nét ngọc thụ lâm phong. Nhóm cảnh sát phá án ngáp ngắn ngáo dài, biểu tình mệt mỏi: "Ôi chao, mấy ông có thấy không? Tụi mình so với hai người kia cứ như dưa ướp muối vậy, bẹp dúm mềm nhũn." Mấy người bên cạnh phì cười: "Ông nói đúng thật! Bình thường tụi mình cũng coi như đẹp trai, thế nhưng hai cậu trai kia thì giống như thần linh hạ phàm ấy." "Cái cậu Tống Triết kia quá dễ nhìn đi, có phải nữ mặc đồ nam không vậy?" "Dẹp đi, ông nghĩ vớ vẩn gì vậy. Cho dù là nữ giả nam thì ông có thấy lão đại bên cạnh không? Tổng tài tập đoàn Tiêu thị đấy, căn bản không có phần của ông đâu." ... Dương Lâm Tây không biết đám đàn em nhà mình đang bát quái, anh cầm lấy băng ghi hình camera giám sát mấy ngày gần đây từ chỗ trưởng thôn rồi cùng nhóm Tống Triết quay về. Một đêm không ngủ còn phải lái xe đường xa mệt nhọc rất nguy hiểm, vì thế Tống Triết cùng Tiêu Thiên ghé vào một nhà nghỉ nhỏ ngủ một giấc bồi bổ. Tiêu Thiên vốn định gọi tài xế tới đưa bọn họ về, thế nhưng Tống Triết nghĩ giờ này tài xế cũng đang ngủ, gọi tới cũng phải chờ một hồi, không bằng bọn họ tự lái xe về. Lúc Tống Triết cùng Tiêu Thiên ngủ bù, Dương Lâm Tây cũng làm ổ trên xe ngủ một giấc, lúc về tới cục cảnh sát thì bảo nhóm anh em mau về nghỉ ngơi, bản thân mình thì tiếp tục phá án. "Sếp, anh cũng đừng quá liều mạng, trở về nghỉ chút đi." Dương Lâm Tây lắc đầu, uống ngụm nước thấm giọng: "Không sao, anh ngủ trên xe rồi, mọi người về ngủ đi." Mọi người thấy không khuyên nhủ được thì không còn cách nào khác là từ bỏ: "Được rồi, sếp, anh đừng cố quá nha." Dương Lâm Tây gật đầu, thấy bọn họ rời đi thì mở video giám sát, đặc biệt chú ý tìm kiếm người xa lạ xuất hiện trong thôn hôm trước mà Tống Triết nói. Thế nhưng suốt hai ngày trước không hề thấy bóng dáng người xa lạ xuất hiện, chỉ toàn là thôn dân tới lui. Hoàn toàn không có điểm nào kỳ quái. Dương Lâm Tây có chút mệt mỏi xoa xoa mắt, anh biết rõ hung thủ tàn nhẫn tỉ mỉ như vậy không có khả năng bỏ qua camera giám sát. Chỉ là anh cố ôm chút may mắn mà thôi. Dương Lâm Tây đi rót cà phê, ánh mắt chua xót lợi hại, Lưu Nhất Minh cũng có mặt trong phòng nghỉ, anh đang pha cà phê. Cũng giống như Dương Lâm Tây, Lưu Nhất Minh râu ria xồm xoàm ngáp dài ngáp ngắn, quầng mắt đen xì, rõ ràng cũng một đêm không ngủ. Lưu Nhất Minh mỉm cười chào hỏi: "Nghe nói tối qua đội các cậu phát hiện một vụ phanh thây?" Dương Lâm Tây ngáp một cái, buồn ngủ nói: "Chứ còn gì nữa? Mất trí quá rồi, chặt nhỏ người ta ra rồi còn nấu chín, cũng không biết là bị bệnh tâm thần gì nữa. Đúng rồi, tối qua anh cũng không về nghỉ ngơi à?" Lưu Nhất Minh khuấy muỗng, ngửi mùi cà phê trong cốc: "Tối qua bên anh cũng nhận được một vụ, khá khó giải quyết." Dương Lâm Tây có chút hiếu kỳ, thuận miệng hỏi: "Vụ gì vậy anh?" Nói tới vụ án kia, Lưu Nhất Minh liền nhíu chặt mày: "Án ngược mèo." Dương Lâm Tây sửng sốt: "Án này sao lại đưa cho anh quản? Lại còn phải thức đêm phá án?" Lưu Nhất Minh bĩu môi, chỉ chỉ trần nhà: "Cấp trên yêu cầu, bị ngược là con mèo bảo bối của con gái bảo bối của một lão tổng* nằm trong top năm trăm người quyền lực nhất đế đô." [*lão tổng không phải tổng tài mà là cách gọi tôn kính dành cho lãnh đạo cao cấp] Con mèo bảo bối mà Lưu Nhất Minh nói Dương Lâm Tây có nghe nói, bởi vì khi ấy có tin tức nói con mèo này kỳ thực là con báo, hình như tên là Ashra gì đó: "Là con mèo lông lốm đốm giống con báo, lớn lên to như con chó à?" Ban đầu cục cảnh sát cũng thảo luận đó là mèo hay báo, kết quả sau đó Dương Lâm Tây được một em gái am hiểu lĩnh vực phổ cập kiến thức một phen, đó là một loại mèo hỗn huyết, huyết thống của nó có lai với mèo đồng cỏ châu Phi, mèo rừng châu Á cùng mèo nhà bình thường, nó là loài mèo cao quý nhất thế giới. Ở trong nước cũng có vài người nuôi, thế nhưng một con có giá cao tới bốn năm mươi vạn. Loại mèo này dáng người rất lớn, sức nhảy bật rất tốt, tường cao ba bốn mét vẫn có thể dễ dàng nhảy qua. Thoạt nhìn dọa người giống như con báo, thế nhưng nó là thú cưng họ mèo, tính cách rất ôn hòa, sẽ không công kích người. Lúc nghe thấy cái giá đó bọn họ thực sự muốn phát điên, ông trời a, cuộc sống của người có tiền thực sự quá khó hiểu, còn làm bọn họ hâm mộ không thôi. Con mèo mà con gái nhà người ta nuôi có giá bằng tiền lương mười mấy năm của người bình thường. Nghe nói nuôi con mèo này vì ban đầu con gái lão tổng đột nhiên muốn nuôi một con báo, thế nhưng hiển nhiên pháp luật hiện tại không cho phép, vì thế ba ba cô đã mua một con mèo nhập khẩu. "Quả nhiên người còn không bằng mèo a!" Dương Lâm Tây xúc động lắc đầu, cà phê đắng nghét chảy vào miệng cũng làm tâm anh đắng theo, bọn họ nhẫn nhục chịu khó vài năm cũng chỉ đủ mua lông mèo mà thôi. "Chứ còn gì nữa!" Lưu Nhất Minh cũng cảm thấy buồn cười, người nọ có bối cảnh rất cứng, trực tiếp tìm cục trưởng, cục trưởng cũng nể mặt giao vụ này cho anh. Lưu Nhất Minh nhịn không được trợn trắng mắt. Tài nguyên phục vụ nhân dân cứ lãng phí vậy sao? "Tình huống cụ thể thế nào vậy anh? Mèo nhà giàu sao lại bị ngược đãi?" Dương Lâm Tây rất hiếu kỳ, nghe nói đám nhà giàu lúc ra ngoài có cả hàng hộ vệ a. Bất quá Dương Lâm Tây từng tiếp xúc với một lão đại có tiền là Tiêu Thiên nhưng chưa từng thấy đối phương dẫn hộ hệ theo bên người. Xem đi, người ta có tiền như vậy mà có thèm để tâm tới an toàn tính mạng đâu a! Tiêu Thiên mỉm cười, hết thảy đều nhờ công của sát khí a. "Chuyện xảy ra hôm qua, vị đại tiểu thư kia nói chuyện điện thoại với bạn trai nên thả mèo ra tản bộ. Bởi vì nhà nằm trong khi biệt thự nên đã quen để mèo đi lại tự do, hơn nữa con mèo này cũng nuôi quen nhà rồi nên không sợ nó chạy mất. Với lại hàng xóm xung quanh cũng biết nhà cô có một con mèo đặc biệt, căn bản không lo có người cố ý bắt." "Thế nhưng cố tình hôm nay lại xảy ra sự cố, con mèo kia bị người ta hành hạ đến chết, cả lớp da bị lột ra lộ ra cơ thể đầm đìa máu me, bốn chân bị bẻ gãy, đầu phỏng chừng bị cường ngạnh ép vào một không gian nhỏ hẹp. Hơn nữa phần răng bị dùng dụng cụ nhổ ra, móng vuốt cũng bị rút. Mặc dù mạng mèo không bằng mạng người nhưng ngược mèo như vậy cũng quá tàn nhẫn." Nghĩ tới cảnh tượng mình thấy đêm qua, Lưu Nhất Minh nhịn không được lắc đầu: "Thù oán gì mà phải hành hạ con mèo như vậy chứ..." Dương Lâm Tây cũng coi thường những kẻ như vậy, toàn là đám cặn bã xã hội. "Vị đại tiểu thư kia sợ tới phát ngất, bởi vì con mèo kia bị ném ở ngay cửa nhà. Quang minh chính đại khiêu khích a!" Lưu Nhất Minh hừ một tiếng: "Cũng không biết nhà này chọc trúng kẻ điên nào, cư nhiên dùng một con mèo để hả giận thuận tiện dọa nạt." Dương Lâm Tây nói: "Theo lý thì nhà đó có tiền như vậy chắc hẳn có lắp camera giám sát ở cửa, không tìm thấy người à?" Lưu Nhất Minh nhìn một cái, bỉu môi: "Thấy thì thấy nhưng không có tác dụng gì lớn. Người nọ là nam tính cao tầm một mét tám, dáng người cao to, toàn thân vũ trang đầy đủ, đội khăn trùm đầu, còn cố ý chỉa ngón giữa với camera. Cậu nói coi có phải gã này cố ý gây hấn không? Gã biết cảnh sát sẽ tới điều tra. Trừ bỏ camera ở cửa lớn, camera ở các nơi khác không ghi lại được hình ảnh của gã." "Xem ra người này rất quen thuộc nơi này, biết cách tránh camera. Có khi nào là người trong khu biệt thự không?" Lưu Nhất Minh hớp ngụm cà phê nói: "Anh cũng nghĩ vậy, bất quá khu biệt thự này có cả trăm hộ, người nào người nấy đều là nhân vật có mặt mũi, bình thường không có mặt ở nhà, có muốn tìm cũng không gặp được." Dương Lâm Tây vỗ vỗ vai anh: "Mặc niệm ba giây cho anh, trước tiên cứ thử điều tra xem nhà cô tiểu thư kia đã kết thù với ai xem!" Lưu Nhất Minh phì cười: "Nhóc con, bây giờ còn biết bày mưu tính kế giúp sếp cũ nữa hả?" Dương Lâm Tây cười hì hì: "Còn không phải lão sư anh dạy tốt sao?" Hai người cười nói một phen rồi trở lại vị trí của mình, nhìn tài liệu trên bàn mà nhịn không được thở dài, không hẹn mà cùng cảm thấy thực tuyệt vọng. Bất quá may mắn mặc dù camera giám sát không có manh mối nhưng Dương Lâm Tây vẫn còn một manh mối khác do Tống Triết cung cấp, chính là chiếc nón hàng hiệu kia. Căn cứ theo lời Tống Triết lên mạng tra xét một chút thì thật sự tìm ra nhãn hiệu kia, là xa xỉ phẩm M quốc, giá đại khái tầm hai mươi đến ba mươi vạn. Khóe miệng Dương Lâm Tây giật giật, má nó, một con mèo bốn năm trăm ngàn, một cái nón hai ba trăm ngàn, đám người này muốn ép chết anh sao? Người có tiền đúng là... Dương Lâm Tây hớp một ngụm cà phê, đừng nghĩ, đừng nghĩ, nghĩ một cái liền cảm thấy buồn bực! Anh điều tra một chút, phát hiện nhãn hiệu này có cửa hàng trong nước, mẫu nón mà hung thủ đội chính là sản phẩm đặc biệt của nhãn hiệu này, anh gọi điệu hỏi thăm nhưng bị đối phương cự tuyệt tiết lộ tin tức khách hàng. Không có cách nào, Dương Lâm Tây chỉ đành uống hết cà phê, lau miệng rồi lái xe tới cửa hàng, đưa ra thẻ ngành mới lấy được danh sách mua hàng gần đây. Không thể không nói, đế đô đầm rồng hang hổ, người có tiền xếp thành hàng dài, danh sách người mua trong vòng ba năm trở lại hơn mấy chục ngàn người. Dương Lâm Tây cảm thấy có chút thận hư, cầm danh sách quay về cục cảnh sát, bắt đầu từ từ điều tra. Mỗi khi điều tra một người, Dương Lâm Tây lại nhịn không được suy nghĩ, vì sao anh phải chịu đựng nỗi đau bị tiền bạo kích chứ? Lúc Dương Lâm Tây tăng ca cố gắng tìm kiếm nghi phạm, Tống Triết ngủ bù no nê, Tam Hoàng dùng móng vuốt cào cào cửa, hiển nhiên đã mắc tè tới chịu không nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]