"Nếu cô cảm nhận được thì xin hãy tới bên cạnh tôi, để tôi giúp cô giải oan, không cần chịu nổi khổ không thể luân hồi."
Tống Triết cùng Tiêu Thiên an tĩnh chờ đợi mấy phút, không có động tĩnh.
Tống Triết có chút thất vọng, Tiêu Thiên đột nhiên nói: "Tống Tống, em có thể triệu hồi quỷ hồn ở nơi này không? Bọn họ ngày đêm ở nơi này, nhất định biết ai là kẻ ném thi thể."
Ánh mắt Tống Triết sáng ngời, túm áo Tiêu Thiên sáp tới gặm một cái: "Sao em lại không nghĩ tới chuyện này a."
Tiêu Thiên xoa đầu cậu, ánh mắt đầy ý cười: "Đầu óc em bây giờ quá hỗn loạn, không nghĩ tới cũng bình thường."
Tống Triết cực kỳ cao hứng, mặc dù Tiêu Thiên cùng người Tiêu gia, cả Hoàng đại sư đều nghĩ rằng cậu cứu Tiêu Thiên. Thế nhưng Tống Triết lại cảm thấy là hai bọn họ hỗ trợ lẫn nhau. Không có Tiêu Thiên sẽ không có Tống Triết bây giờ, không có Tống Triết cũng không có khả năng có Tiêu Thiên vui vẻ hạnh phúc bây giờ.
Hai người bọn họ hỗ trợ lần nhau, là trời sinh một đôi.
Không sai, tất nhiên là trời sinh rồi, thiên sát cô tinh cùng thiên ất quý nhân mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, cố tình lại được gặp nhau, không phải duyên phận, không phải trời sinh thì là gì?
Có đề nghị của Tiêu Thiên, Tống Triết nhanh chóng bày trận pháp, đốt giấy tiền vàng bạc nhang đèn, hi vọng nhóm quỷ quái ở phụ cận có thể hiện thân.
Tống Triết đốt không ít thứ tốt, nhóm cô hồn dã quỷ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-doan-menh-sao/1465885/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.