Edit: Dờ
Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung dựa vào cửa hút thuốc, dường như nghe thấy tiếng Kim Thế An ở bên trong, hai người mừng rỡ như điên nhìn nhau, gõ cửa: "Bạch Dương, làm sao vậy? Tỉnh lại rồi? Cậu ở trong đấy làm gì thế?"
Thế An buông Bạch Dương ra, nâng khuôn mặt ngập nước mắt của cậu lên. Bạch Dương không chịu buông, cậu cẩn thận ngắm nhìn hắn, cười rộ lên.
"Em vẫn luôn ngồi bên giường sao, cằm mọc râu rồi này."
Bạch Dương lấy râu cọ hắn: "Không cạo, mau hôn em."
Bọn họ ôm hôn nhau như không muốn ngừng.
Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung ở ngoài đập cửa ầm ầm, hai người chẳng để ý, Thế An hôn Bạch Dương đến không thở nổi mới chịu buông cậu ra, hắn thong thả nói vọng ra ngoài, "Tôi không sao."
Bên ngoài sột soạt một lúc rồi yên tĩnh.
Bạch Dương muốn đứng dậy đi ra mở cửa, Thế An lại kéo cậu vào lòng. Cậu ngồi trên đầu gối Thế An, hắn đang nhẹ nhàng hôn lên sau tai cậu.
"Dương Dương, đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lát."
Giống như có mật đường được tưới xuống, dính bọn họ lại với nhau rồi hòa quyện thành một vũng.
Bạch Dương được hắn ôm, chỉ là ôm thôi mà mắt cậu đã dâng lên lệ nóng. Cậu biết Kim Thế An muốn làm gì nhưng vẫn thấy ngượng ngùng, ""Trịnh tổng Lý tổng còn ở bên ngoài...."
"Sợ cái gì." Thế An chạm vào chóp mũi cậu, "Bọn họ biết tôi tỉnh rồi, đều là người thông minh."
Người thông minh đương nhiên sẽ không làm chuyện điên rồ, hai người đó đã giữ im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-den-tu-1930/615334/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.