Edit: Dờ
Một ngày trôi qua rất nhanh, Kim Thế An liều mạng học thuộc lòng tờ giấy lớn ba người chép cho hắn. Bạch Dương hỏi đi hỏi lại:
"Nhớ kỹ hết chưa?"
"Nhớ rồi, không quên được đâu."
"Điều kiện lúc đánh giặc rất kém, đừng tiếc tiêu tiền, cứ chăm sóc bản thân cho tử tế." Trịnh Mỹ Dung đứng cạnh nói.
"Đương nhiên, em lên sĩ quan rồi chị, sẽ có người hiếu kính."
Lý Niệm không nói gì, chỉ hút thuốc.
Anh nhìn Kim Thế An, cứ cảm thấy hắn đang giấu giếm điều gì. Anh thoáng cảm nhận được, có lẽ Kim Thế An sẽ không trở về. Lý Niệm không muốn đối mặt, chỉ đi ra ban công hút từng điếu thuốc.
"Chăm thay quần áo trong, tôi xem tư liệu thấy lính tráng hay bị bệnh ngoài da." Trịnh Mỹ Dung còn chưa chịu ngừng.
"Em biết rồi chị Dung, chị sắp thành mẹ em rồi đấy." Thế An toét miệng cười.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng nữa, cùng nhìn nhau. Thế An gãi đầu nằm lại về giường.
Đồng hồ đã điểm mười hai giờ.
Trịnh Mỹ Dung cảm thấy vô cùng chua xót, chị bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, chỉ nghe thấy tiếng chị xin thuốc Lý Niệm.
Trong phòng, Bạch Dương ngồi xuống, Thế An nhìn cậu một cái, mất tự nhiên nói: "Cậu đừng có dính vào tôi, đm buồn nôn."
Bạch Dương kiên trì: "Tôi muốn anh ấy tỉnh lại liền nhìn thấy tôi."
Kim Thế An chột dạ, nhắm mắt không nói nữa, im lặng chờ thời gian mang hắn đi. Bạch Dương lại khẽ hỏi: "Kim Thế An, chúng ta còn có thể gặp lại không?"
Thế An không hiểu ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-den-tu-1930/615333/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.