Lê Dĩnh cầm theo một xấp văn kiện, phía trên đều là ảnh chụp em trai nhà mình cùng một vật nhỏ xinh đẹp ra ra vào vào, một bên vừa nhìn xem một bên vừa giơ lên điện thoại, nửa ngày sau mới có người bắt máy, anh mở miệng nói: "Em cũng rất lợi hại, dám ra tay đánh người của quân ủy."
Lê Hạo đứng ở phòng bếp, vừa lấy sữa cho mèo nhỏ, vừa mắng: "Em thao, đó là do hắn chạy nhanh, bằng không em đánh chết hắn."
"Chậc chậc chậc" Lê Dĩnh lắc đầu, sau đó lãnh khốc nói: "Thái Thượng Lão Quân của chúng ta đã nói rồi, đứa nhỏ kia nếu như là con của em, vậy thì mau dẫn về nhà, sau đó để anh đánh cho tên gây rối một trận, còn nếu như là tình nhân của em, vậy thì để anh tiễn đứa nhỏ một đoạn, vĩnh viễn cũng không thể trở về."
"Cho nên?"
"Cho nên anh mày gọi đến mật báo tin tức a...Hai anh em chúng ta tuy rằng không cùng một mẹ, thế nhưng cũng thật may mắn là mẹ kế chưa từng có ngược đãi anh, anh mới thật sự xem em là em trai."
"Vậy em phải lấy đó làm vinh hạnh a."
"Tiếp theo thế nào, vật nhỏ ấy làm sao đây?"
"Cái gì mà làm sao đây?" Lê Hạo giơ tay rót cho bản thân tách cà phê, nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên, anh còn không biết làm sao à?"
"Nhưng là Lão Quân của chúng ta cũng đặc biệt kinh diễm với tướng mạo của đứa nhỏ này, ông ấy có chút không tin tưởng em."
"Đệch, lão già đó có từng tin tưởng em sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-co-meo-cua-ngai-den-tim-ngai/1136311/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.