"Ổn rồi, ổn rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, chút nữa phóng viên đến làm phiền thì không hay lắm đâu." Lâm Thanh có ý gọi mọi người trở vào trong phòng.
"Ổn cái gì." Lê Hạo trợn mắt, hướng về phía bảo an quát: "Cái tên vừa nãy khiêng đi đâu rồi?"
"Cậu còn ở đó mà truy cứu, cuồng truy cứu đến vậy sao, cũng không đáng a." Mason ở một bên lạnh lùng nói: "Tranh thủ tìm bác sĩ đến kiểm tra xem mặt Hôi Hôi có làm sao hay không."
Lê Hạo trong lúc y nói nhất thời không thể chen ngang, quay đầu liền thấy Hôi Hôi dáng vẻ vô cùng đáng thương, khuôn mặt nhỏ cũng sưng đỏ cả lên, vội nói: "Vậy chúng tôi về trước."
Lê Hạo ôm Hôi Hôi rời khỏi, phát hiện đứa nhỏ vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại, cả người cứ run lên bần bật, cánh môi tái nhợt đi vì sợ, hắn thầm nghĩ tìm bảo mẫu cùng lão sư cái vấn đề này thật không thể chờ đợi thêm được nữa, nếu vật nhỏ thật sự bị kẻ khác bắt đi, hắn lại không thể tìm trở về, nghĩ đến đây thôi, Lê Hạo đột nhiên dùng sức ôm chặt lấy Hôi Hôi.
Hôi Hôi thật giống như có thể đoán được tâm tư của hắn, ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Em không đi, có bắt em đi, em cũng chân trước chân sau chạy về, rồi cùng Hạo Hạo ở cùng một chỗ, những chỗ khác cũng đều không đi."
Lê Hạo cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ, đoạn hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, ôn nhu nói: "Được, những chỗ khác cũng đều không đi."
Lê Hạo lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-co-meo-cua-ngai-den-tim-ngai/1136310/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.