Để cho Lục Trạch Nhất nhanh tập chung vào vụ kiện của Càn An, Sở Dung không thể không giúp anh xử lý một vài vụ án trước đó.
Sở Dung nhìn cảnh vật xa dần qua khung cửa sổ, giống như mất đi sức sống mà dựa lưng vào ghế.
Cho nên
Cô hiện tại là nhà lập trình trò chơi của Càn An lại trở thành trợ lý của luật sư Lục?
"Em không hiểu mấy thứ này." Sở Dung vẻ mặt phiền não, hỏi: "Anh không sợ em gây thêm phiền phức cho anh sao?"
Lục Trạch Nhất cười lắc đầu, tiếp tục lái xe.
Sở Dung chống khuỷu tay lên mép cửa sổ, luồn ngón tay vào tóc tùy ý chải hai cái, hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Cô cũng cạn lời.
Còn có thể đi đâu? Nơi có thể nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, tiệm cà phê, quán trà sữa,....
"Sân trượt." Lục Trạch Nhất đáp.
Hả?
Sở Dung dường như không nghe rõ, não lập tức tỉnh táo: "Anh vừa nói đi đâu cơ?"
Cô nhất định là nghe nhầm rồi.
"Có mảnh đất cần mở rộng làm khu nghỉ dưỡng, những người khác đều rời đi rồi, chỉ còn lại một nhà vẫn ở đó."
Lục Trạch Nhất chậm rãi xoay vô lăng, "Bà ấy đối với mảnh đất đó vẫn còn chấp niệm, là người có chút kì quái, chỉ thích xem trượt ván."
Hóa ra là như vậy.
Lục Trạch Nhất nghiêng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Em đẹp như vậy, lại còn lanh lợi đáng yêu, có thể bà ấy sẽ cho anh chút mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-ca-vat-cua-ngai-long-roi/3448032/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.