Chương trước
Chương sau
"Em hỏi anh, có phải đồng nghiệp của anh đã biết chuyện của chúng ta rồi không?

"Chả phải ngay từ đầu em đã bảo là bạn gái của anh sao?' Lục Trạch Nhất cười: "Lúc đầu thì hùng hổ lắm mà, sao bây giờ đã xấu hổ thế?"

Ai xấu hổ?

Sở Dung: "Chẳng nhẽ anh không phủ nhận?"

Lục Trạch Nhất lắc lắc đầu: "Không có"

Tại sao?

Sở Dung kinh ngạc đến ngây người: "Lúc đó em còn chưa phải là bạn gái của anh."

Cô còn tưởng rằng anh đã giải thích chuyện hồi trước, nên lúc nãy chỉ muốn đào hố chui vào.

Lục Trạch Nhất "Ừm', nói: "Có thể xem như anh lười đi."



Lười?

Sở Dung dùng sức chọc chọc bả vai anh, hỏi: "Nếu có một cô gái khác đến đây nói như vậy, anh cũng lười như vậy phải không?"

Lục Trạch Nhất: "...'

Sở Dung cảm thấy rất là tức giận, lại hỏi tiếp: "Có phải đối với những cô gái khác anh cũng mói chuyện giống em đúng không?"

Lục Trạch Nhất hỏi: "Em giận sao?"

Chả nhẽ hiện tại cô biểu hiện còn chưa rõ ràng hả?

Sở Dung không thèm đáp, đi đến bàn làm việc của anh, ngồi xuống ghế đẩy chân xoay xoay.

"Em đừng giận mà."

Sở Dung khoanh tay, từ kẽ răng phun ra ba chữ: "Em không có."

"Đặc quyền này chỉ thuộc về mỗi mình em." Lục Trạch Nhất đi đến bên người cô, nắm lấy tay cô nhẹ giọng bảo; "Bây giờ, hiện tại, tương lai, đều thuộc về mỗi mình em."

Cô mới không tin.

Lục Trạch Nhất khom người, chắn toàn bộ người Sở Dung, chỉ có thể ngồi sau bóng của anh.

Người này tuyệt đối là cố ý.

Hormine nam tính đập vào mặt cô, ánh mắt của anh nóng bỏng, mỗi chỗ ánh mắt anh dừng lại đều bị đốt cháy đến bỏng tay.

Sở Dung quay mặt sang chỗ khác, nói: "Chiêu này đối với em cũng vô dụng."

Không được, đây không phải là phương pháp để giải quyết vấn đề.

Khuôn mặt câu người của Lục Trạch Nhật thực sự rất dễ làm cô động tâm, phỏng chừng lát nữa cô sẽ buông vũ khí không tiếng động mà đầu hàng.

Không thể dễ dàng chịu thua như vậy được.

Sở Dung tựa lưng vào ghế, một bên dùng chân nghéo vào chân anh, một bên hỏi: "Em không phải là người đầu tiên lấy thân phận bạn gái để vào văn phòng anh đúng không?"

Lục Trạch Nhất gật đầu: "Phải."

Cơn giận của cô vơi đi một nửa.

"Về sau anh là bạn trai của em, phải bảo trì khoảng cách với đám oanh oanh yến yến, biết chưa?"

Lục Trạch Nhất cười: "Em đang ghen hửm?"

Sở Dung lại nói: "Trả lời đúng trọng tâm, là biết hay không biết?:"

"Anh không có oanh oanh yến yến", Lục Trạch Nhất dùng sức kéo ghế về phía mình, khuỷa tay đặt ở hai bên vịn tay ghế: "Anh chỉ có một mình em."

Sở Dung theo bản năng rụt cổ lại.

Lục Trạch Nhất cười nhìn cô.

Mẹ nó

Anh có hiểu thể nào là trả lời đúng trọng tâm không hả?

Nếu mà cho anh làm bài kiểm tra

Thì bài này xứng đáng không điểm.

Ngón tay Sở Dung cuốn lấy cà vạt anh, dùng sức kéo anh về phía mình, ngay lập tức cô và Lục Trạch Nhất đã ngang bằng nhau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

"Dù sao anh phải nhớ kỹ.", Sở Dung hạ giọng nhấn mạnh tuyên thệ chủ quyền, "Anh là của em."

Bốn mắt nhìn nhau.

Sở Dung nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt anh.

Không biết từ khi nào, cô bắt đầu thích dãn nhãn lên đồ vật của mình, giống như làm vậy thì sẽ không bị cướp đi nữa.

"Được."

Ngay lúc sở dung còn đang ngây người, Lục Trạch Nhất nâng cằm cô lên, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, nhẹ nhàng lặp lại: "Tôi là của em."

Giống như câu thần chú trong một quyển sách ma pháp, tim Sở Dung run trên, tay càng ngày càng nắm chặt cà vạt của anh.

Thật lâu về trước, những gì mà Sở Dung có được, mặc kệ là cặp sách, sách vở, tiền lẻ, hay những đồ vật nhỏ khác, chỉ cần cô coi trọng, sẽ bị người khác cướp đi.

Cho tới bây giờ cô vẫn thể nghĩ tới, trên thế giới này còn có một người, dùng ánh mắt chân thành tha thiết thậm chí còn có chút thành kính nhìn cô, từng câu từng chữ rõ ràng nói; Tôi là của em.

Sở Dung: "Em muốn hôn anh."

Lục Trạch Nhất cười, anh chế trụ đầu cô, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.

Môi răng triền miên.

Sở Dung ngửa đầu, ngay cả cà vạt trong tay cũng bị cô nắm cho lỏng kẻo.

"Ngốc quá, thở đi."

Lục Trạch Nhất phát ra âm thanh mơ hồ, anh nửa mở nửa nhắm, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau

PS: Mình edit xong r mà lười beta lại, hôm qua nổi hứng beta để đăng hết thì máy tính hư. Huhu mình thấy ông trời đang trừng phạt mình vì tội lừi biếng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.