Vào một buổi sáng nọ, Đại Đông Nguyệt cuối cùng cũng đã mở cánh cửa đã bị đóng chặt suốt bảy ngày trời.
Tiểu tiên canh cửa nghe thấy tiếng động lập tức xoay người lại, vui mừng nói: " Nguyên Quân, ngài cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi sao?"
Đại Đông Nguyệt theo thói quen nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: " Ngươi là ai?"
Ớ, sao chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lời nói đã tuôn ra khỏi miệng rồi? Bộ mặt khôn khéo, giả nhân giả nghĩa của cô đi đâu mất rồi?
Nhìn thấy tiểu tiên trước mặt đang trợn mắt há mồm, Đại Đông Nguyệt tính bày ra vẻ mặt ôn hòa xin lỗi thì phát hiện ra toàn bộ cơ mặt cô không nhúc nhích được tí nào, biểu cảm trên mặt không tự chủ được càng trở nên âm trầm, u ám.
Tiểu tiên thấy vậy vội vàng quỳ xụp xuống đất, khúm na khúm núm thưa: " Nguyên Quân tha tội, nô ty là do Chân Vũ Đế Quân phái đến, Nguyên Quân mặc dù là đồ đệ của ngài ấy, nhưng dù sao vẫn là Nguyên Quân tôn quý, không được phép sơ suất, vì vậy nên phái nô ty đến đây để hầu hạ."
Chân Vũ Đế Quân? Chính là soái ca ngồi bên mép giường khi cô vừa mới tỉnh dậy đó sao? Đại Đông Nguyệt thoáng nhớ lại, Á...... Kế ra thì mấy ngày này, cô đang chìm đắm trong viễn cảnh xuyên không bi thảm của bản thân lại không chú ý đến một vấn đề quan trọng, Bích Hà Nguyên Quân vốn là một trong những người đứng đầu Ngũ Nhạc, bởi vì nguyên nhân dẹp loạn Nam Man mà cuối cùng dẫn đến tình trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phu-lam-mon/234081/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.