Được rồi ước chừng thờigian hai ngày, mới đến nơi. Vừa mới đáp xuống đất, đã có một ông lão râu bạc đira từ trong đám tuyết rơi, kính cẩn chào hỏi sư phụ bọn họ. Sau đó sư phụ bọnhọ tụ ở một chỗ thương lượng sự việc, ta nhìn thấy thần sắc bọn họ ngưng trọng,lại bởi vì gió lớn nên nghe không rõ ràng, dứt khoát chuyển người sang một bên,không thèm chú ý bọn họ nữa.
Lúc này trời giá rét đếnđông lạnh, ta lạnh run run, liền lấy bộ lông chồn tía từ trong gói đồ ra, quấnchặt trên người, lại chà xát tay rồi lại giậm chân, đợi đến khi bên kia thươngthảo xong rồi, ông lão râu bạc mới liền nói ‘thất lễ’, dẫn chúng ta đi đến phủđệ của hắn. Nghe được cuộc hàn quyên trên đường của bọn họ, ta mới biết ông lãorâu bạc này tên là Tuyết Vực, là thổ thần kế nhiệm của Tuyết Sơn này. Bởi vìchỗ này quanh năm tuyết đọng chim thú đều tuyệt tích lại càng không có hơingười, cho nên cuộc sống mà hắn trải qua hết sức tịch mịch, muốn nhờ bọn sư phụcủa ta nói vài lời tốt trước mặt thiên đế, cho hắn đổi đi nơi khác.
Trong lòng ta luôn chorằng lão nhân gia này đáng thương, thật muốn thay sư phụ vỗ ngực đồng ý đảm bảovới hắn, nào ngờ sư phụ chắc có tiên tri, liếc ta một cái, nhất thời khiến tarụt đầu than thở, đợi đến phủ đệ của lão nhân gia, ta càng cảm thấy hoàn cảnhthê lương của hắn.
Bên lưng sườn núi khuấtgió, mấy gian lều nhỏ. May mắn có tiên pháp che chở, mới khiến cho lều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167603/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.