Chắc là tiểu mục đồngthấy ta đáng thương, muốn đưa ta về nhà.
Ta chỉ có thể nhờ hắn đưata về ngôi miếu đổ nát mà ta ngủ lại đêm qua, có lẽ do duyên phận ba trăm nămtrước, hắn rất quan tâm ta, thật nghiêm túc cẩn thận hỏi ta, muốn đến quán trọngủ hay không.
Ta nhìn chăm chú ngoàiphòng, lắc lắc đầu.
Khi tưởng niệm biến thànhchấp niệm, sẽ phát hiện sư phụ như bóng với hình theo mình, lúc này người đứngở trước cửa của căn miếu đổ nát, bởi vì ngược ánh sáng, ta nhìn không rõ vẻ mặtcủa người, chỉ là cảm thấy thân thể của người tựa như rất căng thẳng, hai taynắm chặt thành nắm tay. Nói đến cùng, mặc dù ta yêu người, lại e sợ người, lầnnày người đứng ngay trước cửa như vậy, còn có dáng vẻ nổi giận đùng đùng, tuyrằng chỉ là trong tưởng tượng của ta, ta cũng không dám trực tiếp chạy băng quanhư vậy.
Tiểu mục đồng đi một bướcrồi lại quay đầu nhìn ba lần, ta nhìn hắn đi tới cửa, sau đó ‘vèo’ một cáixuyên qua thân thể sư phụ, cũng không có gì khác thường, ta thở dài, ngồi xếpbằng trên cỏ khô.
Lúc này là giữa trưa, ánhmặt trời chói rực nhô lên cao, ta dựa vào một tượng đá ở bên cạnh, nhìn sư phụở ngoài cửa. Bóng người hồng y kia chói mắt như vậy, đứng dưới ánh mặt trời nhưthế, quần áo màu đỏ lay động theo gió, thật sự là tươi đẹp vô cùng. Ta chậm rãiđi về hướng bóng người đó, đứng ở trước mặt người.
Muốn đưa tay sờ một chút,lại sợ thiếp xúc như vậy, ảo giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-phong-dao-the/3167530/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.