Edit: Yunchan
Nào ngờ tới đón ta không phải Hắc Vô Thường, mà là quỷ sai.
Càng phô trương hơn là Diêm vương lại không chịu bắt ta, hồn phách rõ ràng đã chạy tới bên bờ Vong Xuyên, lại bị người ta hung hăng lôi ra khỏi hàng.
“Ngài ngài ngài có thể nào đầu thai? Miếu nhỏ không chứa được Đại Phật đâu!” Người la to chính là Mạnh Bà, bà ta vừa thấy ta mắt liền lóe lên lục quang, vừa kéo vừa đẩy ta lên bờ.
“Trường Giang, Trường Giang, đây là Hoàng Hà! Có một ông nội tới đây!” Bà vừa đẩy vừa nói với bộ đàm, nét mặt sốt ruột: “SOS! Giang hồ cấp cứu!”
Ta nhìn bà chẳng hiểu mô tê gì, tâm trạng khá là bất mãn: “Tiểu tiên giới tính nữ, sao lại kêu ông nội?” Nói xong ưỡn bộ ngực không tính là chói chang như châu ngọc nhưng cũng coi như sáng sủa lên.
Mạnh Bà không đáp, chỉ thành kính mời ta ra khỏi hàng, sau đó cuốn ta ra xa mười dặm, xong xuôi mới thở hắt ra một hơi.
“Tiên cô nên trở về đi.” Bà vừa nói vừa không ngừng lau mồ hôi hột trên mặt, biểu cảm khẩn trương: “Minh giới không phải chỗ chơi vui vẻ gì đâu.”
“Trở về? Trở về đâu?” Ta nhìn bà chậm rãi lắc đầu: “Tiên thể của ta đã bị người ta móc mắt, hết đường chữa trị, trở về cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Hả! Kẻ nào lớn gan như vậy?” Miệng Mạnh Bà há thành hình chữ O mượt mà, sau đó giãn ra, dẹp lại thành hình chữ I.
“Đừng sợ đừng sợ, tiên tử có nguyên thân không?” Bà ta cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462971/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.