Edit: Yunchan
Tay trong tay, ta bước theo Tễ Lam sóng vai nhau tới miệng Cảnh Thái cốc.
Xin chú ý, tay trong tay là thể theo yêu cầu tha thiết của Tễ Lam quân, Giang Đậu tiên ta vốn không phải là người thích rêu rao như thế đâu. Khỗ nỗi Tễ Lam quân quá nhạy cảm, mỗi khi ta muốn len lén rút tay ra, chàng sẽ nhanh chóng bắn về phía ta một loại ánh mắt thống khổ sống không bằng chết, rối rắm phức tạp muốn chết mà chết không xong, ánh mắt này đúng là vũ khí có quy mô sát thương cực lớn, khiến ta khẩn cấp quăng mũ giáp đầu hàng.
Dọc đường đi ta vừa hớn hở vừa sầu lo, hớn hở là vì ta cảm thấy tay mình nhất định có một loại công dụng y học huyền bí nào đó, chẳng phải mọi người hay nói “Diệu y thánh thủ” sao? Còn sầu là bởi, nếu sau này chàng không nỡ rời tay ta, mưu toan chém đứt rồi trộm đi thì sao đây?
Cuối cùng tổng kết lại, ta cũng không biết tay mình lại tốt đẹp như thế, về rồi phải tranh thủ mua bảo hiểm thân thể mới được.
Miệng cốc là một cánh cổng son ngói biếc, tường cao ngất lẩn vào trong mây, ngoài cốc đứng mấy vị binh sĩ võ trang đầy đủ, tạo hình cao quý bất khả xâm phạm.
“Chẳng lẽ đi vào còn cần giấy thông hành sao?” Ta căng thẳng bám vào cánh tay trái của Tễ Lam.
Tễ Lam lắc đầu mỉm cười, khóe miệng cong lên, nhìn sang bên phải: “Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường.”
Chỗ ánh mắt chàng rơi xuống là một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nu-giang-dau-hong/1462937/chuong-9.html